Chương 30
Em út muốn đi lại bị anh ba giữ lại, anh ba hiện tại cần một người có thể nghe cậu ta lảm nhảm.
Tiết Hoa Nhạc nghe anh ba nói anh cả và chị dâu sau này sẽ ở trước mặt mọi người trong gia đình ôm ôm ấp ấp, không quan tâm cảm xúc của đám thanh niên độc thân thì chịu khong nổi: “Anh cả không phải người như vậy, em thấy anh mới giống đó.”
“Anh cả không giống nhưng chị dâu giống, chị ấy vừa nhìn là biết người muốn gì làm đó, muốn hôn anh cả là hôn, hoàn toàn mặc kệ sống chết của người bên cạnh.”
Nhìn anh ba tức giận đùng đùng, Tiết Hoa Nhạc không khách khí nói: "Tất cả đều là anh nghĩ lung tung, cũng có thể đây mới là chuyện mà anh muốn làm. Anh ba, em khuyên anh một câu, nói ít làm nhiều, con gái không thích con trai nói nhiều đâu.”
Nói xong cậu ta cũng đi.
Người nhà đều đi hết, để Tiết Hoa Khang ở trong bếp rửa chén than thở.
Khi nào thì cậu ta mới có thể cùng Tư Niệm tu thành chính quả đây.
Mặc kệ than thở như thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hai ngày nghỉ ngơi trời nắng, ngày làm việc lại đổ mưa.
Trời mưa không cản trở công việc, đàn ông chia làm ba nhóm, một nhóm trồng cây, một nhóm chặt tre đào măng, nhóm cuối cùng chẻ tre.
Hai anh em Tiết Hoa An và Tiết Hoa Khang đội mưa chặt trúc, Tiết Hoa Khang lầm bầm mưa này là ông trời vì cậu ta mà rơi lệ.
Mưa không lớn lắm, các thanh niên ngay cả áo tơi cũng không khoác, Tiết Hoa An mặc kệ em trai lầm bầm vẫn chuyên chú làm việc.
Không ai để ý đến mình, Tiết Hoa Khang lầm bầm trong chốc lát liền chuyên tâm làm việc.
Phụ nữ và trẻ em cũng được phân công làm nhiều công việc khác nhau, có người phải tuần tra bên ruộng, có người đan chế phẩm tre.
Mấy người Miêu Thải Ngọc Tiền Viên Viên đã được phân đến làm chế phẩm trúc, công việc là do tiểu đội trưởng an bài, một gian phòng rất lớn, mọi người vừa làm việc vừa tán gẫu.
Số lượng nan trúc phơi khô không nhiều lắm, cho nên công việc hôm nay tương đối nhẹ nhàng, đội trưởng hội phụ nữ giám sát công việc cũng không ngăn cản các cô nói chuyện phiếm, đợi hơn mười phút thì đi nơi khác giám sát.
Nhóm phụ nữ không chỉ làm mỗi chế phẩm tre, còn có chế phẩm cỏ, các cô chủ yếu là chế phẩm tre như rổ, giỏ, ki......, một bên khác là chiếu cỏ, chổi......
Tôn Tố Lan và con gái Tiết Hoa Bình đã được phân đến đan chiếu, mẹ Miêu Thải Ngọc cũng vậy.
Tiền Viên Viên nói với Miêu Thải Ngọc, thông gia ở cùng một chỗ không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Mẹ mình không ăn thịt người, mình vẫn tương đối yên tâm về bà, hơn nữa mẹ mình đã nói, trước khi nhà họ Tiết chính thức cầu hôn, phụ huynh hai bên sẽ không qua lại, hai người tụi mình còn nhỏ qua lại không sao cả, không cần lo lắng.”
Trong phòng tiếng nói chuyện nhiều, hai người các cô chen chúc trong góc nói chuyện cũng không dễ bị người ta nghe thấy.
Xét thấy đội trưởng hội phụ nữ thường xuyên đến giám sát, mọi người không dám đùa giỡn với Miêu Thải Ngọc trong lúc làm việc, Miêu Thải Ngọc nổi giận chưa bao giờ nể mặt chủ nhiệm hội phụ nữ, đến lúc đó làm ầm ĩ, bọn họ lại bị phê bình trừ điểm công thì không hay.
Mẹ con Triệu Mỹ Phượng và Miêu Thải Ngọc đều không dễ chọc, hai người bọn họ không sợ trời không sợ đất.
Rất nhiều người sợ bị đội trưởng hội phụ nữ để mắt, không dám gây chuyện trong lúc làm việc.
Không ai trong lúc làm việc tìm Miêu Thải Ngọc gây chuyện, cho nên góc nhỏ của Miêu Thải Ngọc và Tiền Viên Viên trong hoàn cảnh ồn ào vẫn vô cùng thanh tĩnh.
Cho dù mọi người có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, Miêu Thải Ngọc cũng không ngại, hôn sự của cô cùng Tiết Hoa An cũng đã quyết định rồi, không sợ bị người lắm miệng truyền ra ngoài.
Tiền Viên Viên giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là cậu, không biết bao giờ mình mới tu luyện được tới cảnh giới như cậu nữa.”