Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ

Chương 24

Tống Nghị nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của cô, anh bật cười rồi ôm cô vào lòng.

Thẩm Kiều Kiều xoa lưng anh mấy cái, dịu dàng nói: "Được rồi, không có việc gì, làm sao phải vì hai người không có đầu óc đó mà tức giận, những lời công kích đó đối với em không có tác dụng."

Tống Nghị tựa cằm lên vai cô, thân hình cao lớn uốn thành hình con tôm, nhìn trông buồn cười mà có chút đáng yêu.

Thẩm Kiều Kiều liếc nhìn tập sách tài liệu, bĩu môi nói: "Ngược lại, em còn muốn cảm ơn bọn họ, đã mang cho chúng ta củi để đốt, giúp anh đỡ mất công chẻ củi."

Anh ngừng lại, vốn muốn nói trong nhà không thiếu củi, anh cũng không quan tâm đến đồ vật mà hai người phụ nữ kia đem đến, chỉ cần cô muốn thứ gì anh đều có thể mua được, kể cả sách giáo khoa cũng vậy.

Nhưng nghĩ đến việc mua sách giáo khoa chẳng khác nào ngầm ủng hộ Thẩm Kiều Kiều thi đại học...

Thế nên lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

Anh đem mặt mình chôn chặt vào xương quai xanh của cô, cười khàn khàn đáp: "Ừm, lát nữa anh sẽ đốt nó, rồi làm cho em một bữa ăn thật ngon."

Sáng sớm hôm sau, Tống Nghị đi ra sau núi, hái rất nhiều nụ hoa nhỏ màu tím từ cây Búp Lệ.

Anh ngồi giữa sân, bưng cối đá vào, rồi đặt nụ hoa Búp Lệ sang một bên.

Thẩm Kiều Kiều ngồi ở bên cạnh anh, hai tay chống cằm nói: "Những bông hoa nhỏ màu tím này rất đẹp, hay là để trồng trong sân, giống như cây bạc hà dưới bậu cửa sổ kia."

Tống Nghị vén tay áo lên nhìn cô cười nói: "Không phải, cây này dùng để bắt cá."

Vừa nói, anh vừa dùng chày đá đập nát thân và rễ màu nâu của cây Búp Lệ, vắt lấy nước bên trong rồi đổ vào lọ.

"Được rồi, bây giờ anh phải đi bắt cá, bắt con cá thật là lớn." Tống Nghị ngầm ám chỉ.

Tống Nghị đi ra cửa, rồi đi đến nhà Tống Mãn Chu.

Tống Mãn Chu đang rảnh rỗi ở nhà đến phát chán, nhìn thấy Tống Nghị, anh ta híp mắt cười: "Anh Nghị, ngọn gió nào đưa anh đến đây?"

Tống Nghị lấy lọ nước chứa dịch cây Búp Lệ ra lắc lắc, "Thế nào, cậu có muốn bắt cá không?"

Tống Mãn Chu hai mắt sáng lên, vui vẻ chạy tới: "Đi chứ, bắt thật nhiều cá nhỏ, tối nay em sẽ làm một bữa cá to, đợt này em thèm sắp chết rồi."

Kể từ khi các đôi tình nhân trẻ trong công xã mỗi ngày đi ra sau núi hẹn hò, ngay cả Tống Nghị cũng không bắt được cá nào ở sau núi, chứ đừng nói đến Tống Mãn Chu, trước kia định ra mỗi tuần một lần anh sẽ đưa dịch làm say cá đến để bắt cá, sau sẽ phân chia số cá như quyết định ban đầu.

Bây giờ đã khôi phục lại kỳ thi đại học, những đôi tình nhân trẻ đó đã chia ly, phân tán, giờ đã trả lại bầu không khí thanh tình cho vùng phía sau núi, vậy nên đây chính là thời điểm tốt nhất để bắt cá.

Hai người đi đến con sông phía sau núi, Tống Nghị đưa bình đựng nước chứa dịch cây Búp Lệ cho Tống Mãn Chu, rồi ngồi trên bờ sông ngậm cỏ chờ đợi.

Tống Mãn Chu xắn quần lên, tìm một nơi có nhiều cá, xếp đá xung quanh rồi đổ nước có dịch cây Búp Lệ xuống sông, một lúc sau, những con cá nhỏ tựa như say rượu lần lượt lật mình phơi cái bụng trắng nổi lên.

Tống Mãn Chu cười híp mắt không ngậm được miệng, nhặt những con cá say rượu ném vào thùng, nói: "Em thật phục anh, anh Nghị, nước cỏ làm say cá anh làm này thật sự là...." Anh ta liên tục giơ ngón tay cái lên.

Cây Búp Lệ này thật sự rất hữu dụng, cá ở con sông phía sau núi thực sự rất ngon, anh là một người sinh ra và lớn lên ở đây, thế nên đối với anh một ngày ít nhất cũng phải bắt được vài con cá.

Ngay sau khi nước dịch cây Búp Lệ được đổ xuống, không cần phí sức, cá liền say nổi lên mặt nước một mảng lớn.

Tống Nghị híp mắt nói: "Rất dễ dùng."

"Dễ dùng, dễ dùng." Tống Mãn Chu nhìn những con cá nhỏ trong thùng, liên tục gật đầu.

Nói xong, anh ta tiếc nuối chép chép miệng, nếu như anh ta có thể nắm vững phương pháp làm loại nước cỏ say cá này thì tốt, như vậy sẽ không cần phải dựa vào Tống Nghị, mà mỗi ngày anh ta có thể tự mình đi bắt cá.

Đến lúc đó, trong nhà không cần lo thiếu cá ăn, nếu ăn không hết nói không chừng còn có thể bán đi, đổi lấy một ít tiền, đây quả thực là con đường phát tài.

Tống Nghị nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của anh ta, cong môi nói: "Con cá nhỏ này có thể mang lên huyện thành bán, tôi có quen một gia đình thích mua loại cá này, chỉ với cái thùng cá này thôi, cũng có thể bán được mấy đồng."


Được mấy đồng, Tống Mãn Chu trợn tròn mắt, anh ta cho rằng bán được mấy xu đã là quá nhiều, thế mà còn có thể bán được mấy đồng!

Tống Nghị nheo mắt nhìn vẻ mặt anh ta, vừa đứng dậy vươn vai vừa thản nhiên nói: "Ai nha, mấy đồng tiền, chậc chậc, nhãn hiệu thuốc lá Tây Hồ loại cao cấp chỉ có giá bốn hoặc năm xu một bao, rẻ hơn một chút là loại Sư Tử cộng với rượu cũng chỉ có ba xu là mua được, còn nếu mua rẻ nhất mới có hai xu. Thế nên nghĩ mà xem mấy đồng tiền đó có thể mua được bao nhiêu bao thuốc?"

Tống Mãn Chu nghe xong hai mắt như muốn rơi ra, hầu kết lăn lên lăn xuống, nuốt nước bọt liên tục.

Anh ta là người hút thuốc lâu năm, bình thường lúc hút hết thuốc chỉ còn lại đầu lọc còn giữ lại rất lâu, giờ nghe nói những con cá nhỏ này có thể đổi được nhiều thuốc lá như vậy, đầu óc anh ta như ngừng xoay chuyển.

Anh ta nắm lấy cánh tay của Tống Nghị, chân thành nói: "Anh Nghị, xin anh dạy cho em đi, em hứa sẽ không truyền ra ngoài, đến khi em kiếm được tiền, việc đầu tiên em làm là tặng quà cho anh."

Tống Nghị: "Anh có thể dạy cậu, thậm chí còn bảo cậu cách bắt được nhiều cá hơn, nhưng anh cũng muốn cậu giúp anh làm một việc..."

Hiện tại anh đi đến huyện thành tự mình mở một gian hàng để bán, cũng kiếm được nhiều tiền, nên con đường đánh bắt cá rồi đem đi bán bây giờ có chút tốn thời gian, không bằng lấy ra đổi với Tống Mãn Chu, để anh ta giúp làm một việc cho anh.

Tống Mãn Chu hai mắt phát sáng, "Anh, anh chính là anh ruột của em, anh nói đi, anh muốn em làm cho anh việc gì em cũng làm."

Tống Nghị búng tay ra hiệu cho Tống Mãn Chu lại gần, rồi ghé vào tai anh ta: "Cậu trở về tìm mẹ cậu... như thế này... lại như thế này..."

Tống Mãn Chu nghe xong đầu óc choáng váng, "Anh Nghị, thế này không hay lắm đâu."

Tống Nghị hừ lạnh một tiếng, chỉ vào thùng nước: "Cá."

Tống Mãn Chu nhìn thoáng qua thùng nước, trong thùng, cá con nhỏ đã khôi phục lại sức sống, thân cá màu trắng bạc tựa như giấy cuốn thuốc lá, anh ta cắn răng nói: "Làm!"

Thời điểm Tống Nghị về đến nhà, trên mặt còn đang nở nụ cười, cầm trên tay nửa thùng cá do Tống Mãn Chu bắt được.

Thẩm Kiều Kiều đang ngắm nhìn Bảo Bảo trong phòng, thời điểm cậu bé vừa sinh ra nhìn như thế, mà bây giờ giống nhe đã thay đổi một chút mà nhìn không ra.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bảo Bảo, nhẹ nhàng đếm: "Một ngón tay, hai ngón tay..."

Bảo Bảo quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Kiều Kiều, như thể biết cô là mẹ mình, hưng phấn khua khua bàn tay nhỏ bé của mình.

Chuyện này là do Thẩm Kiều Kiều nghĩ ra, nhưng lại khiến cô bật cười run rẩy, cô lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhìn về phía Tống Nghị: "Anh về rồi."

"Ừm." Tống Nghị đặt thùng nước xuống, rửa sạch tay, đứng bên nôi nhìn một lúc rồi đưa bàn tay của mình ra so sánh với bàn tay nhỏ bé của Bảo Bảo.

Xương bàn tay của anh thon dài, một ngón tay dài bằng cả bàn tay của Bảo Bảo.

Bảo Bảo nhìn về phía cha mình, miệng mở to, bộ dáng như muốn khóc rồi lại thôi, cậu bé dùng bàn tay nhỏ bé đánh vào ngón tay của Tống Nghị, lực tuy nhỏ mềm mềm nhưng đáy lòng Tống Nghị lại hiện lên những cảm xúc khó tả.

Anh mỉm cười rồi nói: "Ngoan, gọi cha."

So với việc được gọi là cha, anh thích hương vị quê hương của cha hơn.

Thẩm Kiều Kiều liếc anh một cái, nói: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy, Bảo Bảo còn nhỏ như vậy, làm sao đã có thể gọi cha, hơn nữa, nếu thằng bé biết gọi cha, thì em nhất định sẽ dạy cho con gọi mẹ trước. " "

"Thế không được." Tống Nghị trêu cô: "Chờ đến khi thằng bé có thể gọi cha thì lúc đó chắc đã mọc răng và có thể ăn đồ ăn phụ rồi. Đến lúc đó, anh sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon để hối lộ thằng bé mỗi ngày, nếu thằng bé ăn đồ ăn của anh, thì khẳng định sẽ gọi cha trước, còn em, chỉ là người phía sau."

Thẩm Kiều Kiều cười đến mức nghiêng người dựa vào anh, cầm lục lạc trêu chọc Bảo Bảo: "Bảo Bảo của chúng ta làm sao có thể bị tiền bạc cám dỗ, bé sẽ không vì miếng ăn ngon mà khuất phục đâu, đúng không nào, con yêu."

Khi nói, cô chạm lưỡi vào răng, tặc lưỡi mấy lần, phát ra một âm thanh trêu đùa, lập tức thu hút sự chú ý của Bảo Bảo.

Bảo Bảo nhìn cô "a, a " vài tiếng, như thể đáp lại.

Ngày hôm sau, mẹ ruột của Tống Mãn Chu là Chu Mai, bà đứng ở ngoài sân nhà bà Trương, sửa sang lại quần áo, lớn tiếng nói: "Trương Miểu, bà có ở nhà không?"

Bà Trương đang trò chuyện trong phòng với dì Thái, hai người ngồi trên giường, trên giường đặt một chiếc bàn, trên đó có bày một đĩa hạt dưa, vừa nói chuyện vừa cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa vương vãi khắp sàn nhà.

Nghe được giọng nói của Chu Mai, bà Trương đáp: "Chu Mai à, bà vào đi."


Chu Mai nở một nụ cười, đi vào phòng, nhìn thấy dì Thái cũng ở đây thì hai mắt sáng lên, "Thái Nhân, bà cũng ở đây à, thật tốt quá."

Bà Trương nhổ vỏ hạt dưa ra, uống một ngụm nước, súc sòng sọc trong miệng xong mới nói: "Thế nào, bà tìm chúng tôi có chuyện gì."

Chu Mai kéo kéo một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, bà không chút khách khí cầm một nắm hạt dưa trên bàn, vừa cắn hạt dưa vừa mặt mày hớn hở cười rạng rỡ nói: "Tôi đến đây tìm hai người tán gẫu."

Bà ấy có khuôn mặt dài, đôi mắt cũng nhỏ, và còn có một nốt ruồi nhỏ màu đen nơi khóe miệng, mỗi khi nói chuyện là nốt ruồi đó cũng run lên.

Bà Trương nheo mắt nói: "Bà có thời gian tìm chúng tôi nói chuyện á, nếu rảnh rỗi thế, sao bà không tiếp tục đi làm bà mối đi."

Chu Mai là bà mối nổi tiếng ở công xã Hồng Kỳ, thỉnh thoảng ai muốn kết đôi, bà thường tự xưng là ông tơ bà nguyệt, thật ra cũng đúng, bà đã làm mối cho rất nhiều đôi đã kết hôn.

Tuy nhiên, bà không giỏi nhìn người, có mấy cặp vợ chồng được bà làm mối sau khi kết hôn đều trở nên bất hòa, cho nên hiện tại những gia đình có con cái trong công xã đến độ tuổi kết hôn đều tránh mặt bà.

Chu Mai nói: "Tôi tới đây chính là muốn làm mai mối giữa nhà bà và nhà Thái Nhân."

Vừa nghe đến hai từ mai mối, dì Thái trợn mắt, chống eo mắng: "Bà đang nói cái gì vậy."

Toàn công xã nay ai chẳng biết bà không thể sinh con, đây không phải là chỉ vào hòa thượng mắng là con lừa đầu trọc à.

Chu Mai cười ngượng ngùng nói: "Bà đừng nóng, bà không có con trai, nhưng bà còn có cháu trai."

Dì Thái nghe xong im lặng nhưng vẫn giận dữ trừng mắt nhìn bà.

Bà Trương nói: "Bà nếu còn muốn làm mai mối cho con trai tôi, thì tôi khuyên bà nên từ bỏ ý định này càng sớm càng tốt, ở công xã này ai chẳng biết bà là một người mai mối hồ đồ."

Bà Trương đến bốn mươi tuổi mới sinh ra được cậu con trai quý giá này, thường ngày bà coi con trai như châu như ngọc mà chăm sóc, không cho anh ta đi làm, cũng không phải nhúng tay vào làm việc nhà, coi anh ta giống như một thiếu gia nhà địa chủ mà nuôi.

Khi nghe tin Chu Mai sắp làm mai mối cho đứa con trai quý giá của mình, bà ta lập tức trở mặt.

Bà ta nói chuyện khó nghe hơn, thế nhưng Chu Mai chẳng hề tức giận, bà còn cười tươi hơn, cười đến mức hở cả lợi ra ngoài: "Hai bà không muốn nghe xem bà mối tôi đây giới thiệu cho đối tượng là ai à."

Dì Thái khịt mũi, "Vậy nói xem là ai."

Chu Mai không đợi bà Trương hỏi, bà liền nheo đôi mắt nhỏ ranh mãnh nói: "Là Lưu Lộ Lộ cùng Trương Mạn Tuyết!"

"Hai người họ?" Mắt bà Trương gần như trợn lên trời.

Ai mà không biết những thanh niên trí thức trong công xã này đều là những người sĩ diện, bà ta muốn con dâu tương lai của bà ta phải biết làm việc việc nhà, biết xuống phòng bếp, còn muốn người đó phải hầu hạ con trai bà ta thật tốt..

Nếu kết hôn với hai nữ thanh niên trí thức đó, nói không chừng còn phải chu cấp cho họ, đến lúc đó còn chưa biết ai hầu hạ ai.

"Ta nói cho bà biết, không cửa đâu." Bà Trương cầm nắm vỏ hạt dưa trên bà ném lên khắp người Chu Mai.

Chu Mai vỗ vỗ vỏ hạt dưa trên người, cau mày nói: "Các người gấp cái gì, nghe tôi nói hết đã, lần này tôi thật sự không phải là mai mối bậy bạ đâu."

Bà mồm mép trơn tru, lời nói giống như đạn bắn liên thanh: "Trương Miểu à, con trai quý giá của bà bình thường đã không làm được việc gì, sau này khi hai người xuống lỗ, tới lúc bà định để nó uống gió tây bắc phải không?"

"Nhưng nếu cưới được Lưu Lộ Lộ thì lại khác, nghe nói gia đình cô ta đều ở thành phố, cha mẹ đều làm công nhân trong nhà máy, mỗi tháng họ nhận được cũng phải 60 đồng, bằng không cô ta cũng không có cái tính cách cáu kỉnh đó." Vừa nói bà ta vừa giơ sáu ngón lên làm dấu.

"Cưới Lưu Lộ Lộ thì khác gì ôm được ổ vàng, cho dù sau này hai người có mất đi, thì con trai hai người lúc đó cũng theo cô ta trở về thành phố, đến lúc đó dựa vào gia đình cô ta, còn không phải mỗi ngày đều được ở nhà ăn ngon mặc đẹp sao".

Những lời Chu Mai nói đã chạm vào đáy lòng bà Trương, bà ta vốn dĩ sinh con khi tuổi đã cao, hai vợ chồng đến lúc nhiều tuổi mới có một cậu con trai, điều bà lo lắng nhất chính là sau khi bà rời đi thì con trai bà phải làm sao, nhiều khi nghĩ nhiều đến tối cũng không ngủ được, đến nỗi tóc rụng từng mảng lớn.

Hơn nữa... sáu mươi đồng... một tháng những sáu mươi đồng.


Bằng đấy tiền thì bà ta phải làm việc cật lực trên cánh đồng bao lâu mới kiếm được.

Bà Trương thử tính toán, thế nhưng làm thế nào cũng không thể tính toán rõ ràng, bà ta hai mắt trắng bệch suýt chút nữa thì ngất đi.

Nhưng một lúc sau bà ta liền giật mình tỉnh táo lại.

Nếu con trai bà thực sự cưới được Lưu Lộ Lộ, cho dù cha và anh trai của Lưu Lộ Lộ không hào phóng, thì chỉ cần họ lọt một ít qua kẽ tay cũng đủ cho hai vợ chồng tiêu xài.

Càng nghĩ càng cảm đây là việc buôn bán có lời, bà Trương hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Chu Mai, rất mong chờ lời nói tiếp theo của bà.

Chu Mai nhìn vẻ mặt biến hóa của bà Trương, hài lòng mỉm cười, sau đó nhìn sang một bên dì Thái.

Dì Thái ban đầu đều lơ đễnh không coi trọng, nhưng sau khi nghe được lời nói có lý và có căn cứ của Chu Mai, trong lòng bà ta cũng dần thay đổi, tuy mặt không biểu hiện gì nhưng lại dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

Chu Mai cầm một nắm hạt dưa, chậm rãi cắn hết, vỗ nhẹ vỏ hạt dưa trên tay, mới nói tiếp: "Lại nói, Thái Âm, hai người tuy không thể sinh con, nhưng không phải còn có Diệu Tổ."

Diệu Tổ chính là cháu trai của Thái Ngân.

"Sau này hai người qua đời, còn không phải là nhờ vào Diệu Tổ đập nồi cầm cờ, thế nên hai người còn hy vọng cậu ấy sống tốt đúng không?"

Cái này này có lý, dì Thái vừa nghe vừa gật đầu.

"Về phần Trương Mạn Tuyết, mặc dù gia cảnh không bằng Lưu Lộ Lộ, nhưng cũng là người có chút hư vình, nhìn qua thì đây là khuyết điểm, nhưng nhìn ở góc độ lớn thì đây chính là một ưu điểm sáng ngời." Chu Mai nói.

Dì Thái cau mày, "Hư vinh sao coi là ưu điểm."

Trên mặt Chu Mai hiện lên một nụ cười, "Hư vinh chút cũng tốt, một cô con dâu thích ganh đua so sánh lấy cuộc sống của mình so sánh với những gia đình khác, cũng có thể thúc giục chồng mình tiến bộ, bà nghĩ mà xem, Diệu Tổ nhà bà cũng được coi là một nhân tài đi, cậu ta tính tình lười một chút, đây chính là thiếu người giám sát như vậy thôi."

Dì Thái gật đầu, nhưng lại nhịn không được hỏi: "Ngoại trừ hư vinh còn có ưu điểm nào khác không?"

"Có nha." Chu Mai lớn tiếng nói: "Cô ấy thích gây chuyện."

Chu Mai lại nhìn bà Trương, "Lưu Lộ Lộ cũng thế, hai cô gái trí thức này đều thích gây chuyện." Bà che miệng cười khúc khích hai tiếng, "Hôm đó dưới gốc cây đa lớn trước cổng làng, mấy người các bà không phải là một xướng một họa, phối hợp thật tốt đấy thôi."

Đó chính là việc mấy người hợp lực để hắt nước bẩn vào nhà họ Tống.

Lúc này, lông mày dì Thái đã dần dần thả lỏng, bà Trương thậm chí còn nở nụ cười.

Chu Mai nói: "Quan trọng nhất chính là..." bà nhìn quanh rồi hạ thấp giọng, "Hiện tại đã khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, nhóm thanh niên trí thức đang dồn hết sức vào học tập, để cố gắng vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học để trở về thành phố, nếu họ thực sự thi đậu, thì chẳng phải tiền đồ sáng lạn, chậc, chậc, chậc."

Bà có đôi mắt nhỏ khi híp lại gần như ép thành một khe hẹp, đưa ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay phải vê vào nhau, "Nghe nói sinh viên đại học mỗi tháng đều được trợ cấp 16 đồng."

Nói đến đây, bà ta tham lam liếm khóe miệng: "Mười sáu đồng, mặc dù không bằng công nhân nhà máy trong thành phố, nhưng so với chúng ta ở nông thôn thì đã là nhiều rồi."

Ba người đều ở trong phòng, dù có nói chuyện to tiếng cũng không ai có thể nghe thấy, nhưng hết lần này đến lần khác Chu Mai làm ra cử chỉ thần bí.

Tuy nhiên, bà Trương và dì Thái hai người nghe đến tiền, liền hạ giọng nói: "Đúng, đúng, đúng, bà nói đúng."

Sau khi hai người đã tâm phục khẩu phục, Chu Mai mới thỏa mãn gật đầu, tiếp tục nói: "Trước đây là chúng ta coi thường thanh niên trí thức, hiện tại thế cục đã thay đổi, giờ đến lượt thanh niên trí thức coi thường chúng ta, thế nên hai người các ngươi nếu nhìn trúng thì nên tranh thủ thời gian ra tay, đến khi họ rời khỏi thôn này là không có cửa nữa đâu."

Bà Trương và dì Thái nhìn nhau: "Chính là như thế."

Hai người mỗi người một bên nắm chặt tay Chu Mai, cười nói: "Em gái tốt, bọn chị thực sự trách nhầm em."

Bà Trương lại lấy một nắm hạt dưa khác nhét vào tay Chu Mai, không ngừng khen ngợi: "Ai nha, lần này bà sao lại nghĩ ra một mối tốt như vậy?"

Chu Mai đem hạt dưa nhét vào túi, thuận mồm đáp: "A, còn không phải là Tống..."

Lời vừa ra khỏi miệng, bà lập tức dừng lại, suýt chút nữa lộ miệng, rồi vội vàng nói thêm: "Đó là ý tưởng do ông trời gửi đến, tôi là người thông minh, linh cơ khẽ động là ra ý tưởng ngay."

Bà Trương chỉ thuận miệng hỏi một chút, không có nghĩ sâu xa gì.

Bà và dì Thái đang mặc sức tưởng tượng ra cuộc sống của con trai và cháu trai họ sau khi kết hôn với hai nữ thanh niên trí thức, là Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết, thế nên không có thời gian để cân nhắc tỉ mỉ.

Tại địa điểm thanh niên trí thức lúc này, Lưu Lộ Lộ ngồi trên giường, không hiểu sao mí mắt bên phải của cô ta cứ giật giật, cô ta khó chịu ném cuốn sách sang một bên.

Còn một tháng nữa là kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được tổ chức, toàn bộ thanh niên trí thức đều dồn hết sức vào việc học tập.

Có những người chăm chỉ giống như như Phương Thư Đình, Trương Xảo Lệ và một vài thanh niên trí thức, làm việc xong vào lúc gần sáu giờ tối, họ liền vội vã ăn uống tắm rửa, sau đó bắt đầu vùi đầu vào việc học, học cho đến một giờ sáng mới đi ngủ, Buổi sáng, họ lại thức dậy lúc gần bốn giờ chùm chăn cầm đèn pin đọc sách.


Họ càng cố gắng học tập chăm chỉ, Lưu Lộ Lộ càng bực bội, bởi vì cô ta một chữ cũng không học được.

Cô ta ở công xã Hồng Kỳ ngây người hai ba năm, kiến ​​thức hồi cấp ba cô ta gần như đã quên hết.

Bây giờ ban ngày còn phải đi làm đồng, đến tối về nhà mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại, ban đêm còn thức khuya để học bài.

Cô ta thực sự cảm thấy Phương Thư Đình và những người khác giống như đều làm bằng sắt, dù sao cô ta cũng không học được, nên hiện tại cầm quyển sách trên tay chỉ làm bộ mà thôi.

Cô ta không muốn học, nên cũng không muốn để người khác học.

Lưu Lộ Lộ đảo tròn mắt, lúc xuống giường còn cố tình làm ra tiếng động lớn, khiến Phương Thư Đình và Trương Xảo Lệ ở bên cạnh phải nhìn cô ta.

Lưu Lộ Lộ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ai nha, tôi không cố ý, ầm ĩ đến mọi người rồi."

Phương Thư Đình liếc nhìn cô ta, đây cũng không phải là lần một lần hai, lần nào Lưu Lộ Lộ cũng tìm cớ quấy rầy việc học của bọn họ, mọi người đều biết ý đồ Tư Mã Chiêu của cô ta.

Thế nhưng, cô có tính tình mềm mỏng nên cố gắng kìm nén cơn tức giận, tiếp tục tập trung vào cuốn sách.

Trương Xảo Lệ không phải là người dễ nói chuyện, cô lạnh lùng nói: "Nếu cậu không muốn học thì ra ngoài đi, đừng quấy rầy việc học của người khác."

Lời nói của cô rất kịch liệt, thế nhưng Lưu Lộ Lộ cũng không phải là người dễ trêu chọc, cô ta trực tiếp kéo Trương Xảo Lệ xuống giường: "Cô nói vậy là có ý gì"

Hai người, ngươi kéo ta, ta đẩy ngươi, bắt đầu cãi nhau, toàn bộ chỗ thanh niên trí thức đều ồn ào.

Hồ Lan vừa từ bên ngoài trở về, trên mặt mang theo nụ cười, trong tay ôm một cuốn sách, một bộ dáng như đang hóng chuyện trở về.

Nhìn thấy Lưu Lộ Lộ và Trương Xảo Lệ đang đánh nhau, cô nhanh chóng bước tới, tách hai người ra: "Hai người đừng đánh nữa."

Cô có lòng tốt vào khuyên an, nhưng Lưu Lộ Lộ lại không cảm kích, cô ta hất cánh tay của Hồ Lan ra, trợn mắt nói: "Không phải chuyện của cô, chó bắt chuột còn muốn xen vào chuyện của người khác."

Bị nói như vậy, Hồ Lan rất tức giận, nhưng một lúc sau, trên mặt cô lại nở nụ cười, cô nhìn Lưu Lộ Lộ từ trên xuống dưới, ánh mắt đó càng khiến Lưu Lộ Lộ tức giận.

Cô ta còn chưa kịp phát lửa, Hồ Lan đã nói: "Cô ở đây còn có tâm tư đánh nhau với những người khác không, cô không biết chuyện gì sao, bà Trương cùng dì Thái, hai người họ gặp ai cũng nói, cô và Trương Mạn Tuyết muốn lấy con trai và cháu trai của họ đấy."

"Cái gì?!" Lưu Lộ Lộ nắm chặt tay Hồ Lan, "Tôi cùng hai người bọn họ đều chưa nói qua được mấy câu, làm sao vô duyên vô cớ, liền nói tôi muốn làm con dâu của họ, đây không phải là cái gì nói lung tung à. "

Cô ta nghi ngờ liếc nhìn khuôn mặt của Hồ Lan, híp mắt lại, "Cô đang nói dối, có tin hay không tôi xé nát miệng cô."

Hồ Lan cố gắng gỡ bàn tay cô ta ra, phải gỡ mấy lần mới tách ra được, cô liếc mắt: "Tôi lừa cô làm gì, không tin thì tự mình đi nghe đi, ra cây đa lớn ở cửa thôn ấy."

"Nếu không cô có thể hỏi Chu Bằng, anh ấy cũng cùng tôi quay trở về." Hồ Lan chỉ vào một nam thanh niên trí thức đi phía sau cô vào nhà.

"Chu Bằng, có phải như vậy không." Lưu Lộ Lộ ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía Chu Bằng.

Chu Bằng mặt đỏ bừng, đưa tay sờ sờ đầu, nói lắp rất lâu mới đáp: "Là, là thật, tôi cũng nghe thấy."

Cũng không trách anh ta nói lắp được, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy sự việc như vậy.

Còn chưa đưa sính lễ, mà bà ta đã đem loại chuyện hôn nhân con gái nhà người ra đi nói khắp nơi, đã dưới gốc cây đa lớn bà Trương cùng dì Thái hai người còn đang nói chuyện đó hăng say, nước miếng vung tung tóe, như thể Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết một giây sau đã vào cửa nhà các bà vậy.

Anh ta nghe thấy chuyện như vậy, liền vội vàng trở về.

Anh ta sợ rằng nếu tiếp tục còn nghe nữa, có khi còn nghe được cả chuyện sinh hoạt của vợ chồng mới cưới ý.

Chu Bằng là người thành thật, anh chưa từng nói dối, Lưu Lộ Lộ nghe anh ta nói xong, tức giận nghiến răng nghiến lợi, vội vã lao tới gốc cây đa lớn, biết địa điểm thanh niên trí thức chỉ còn lại mình cô, liền đóng sầm cửa lại, tiếng đập cửa vang lên thật lớn.

Cô ta vừa rời đi, Hồ Lan liền mỉm cười.

Trương Xảo Lệ hai mắt sáng lên, cô kéo Hồ Lan nói: "Nói rõ chi tiết cho tôi biết với, này, quên đi, tôi sẽ tự đi nghe." Nói xong, liền chạy ra ngoài theo bước chân của Lưu Lộ Lộ.

Phương Thư Đình không tự giác được cong khóe miệng, sau đó nhanh chóng thả lỏng xuống, kéo Hồ Lạn nói: "Được rồi, đừng nói nữa."

Hồ Lan, "Còn lâu, tôi phải nói, ai kêu cô ta cùng Trương Mạn Tuyết lúc trước muốn đào hố Kiều Kiều cùng Tống Nghị, hiện tại thế cục đã thay đổi, đúng là ác giả ác báo, ha ha ha."

hehe. đã ra được chương mới. Mọi người nhớ vào đây ủng hộ mình với nha. Đừng quên like và đăng ký kênh cho mình đấy. Cảm ơn các bạn nhìu nhìu.

Phân 8: Chương 24-25

Bình Luận (0)
Comment