Nhưng bây giờ Hứa Văn Thiến vẫn chưa về, nếu lần này không gặp họ thì có lẽ họ sẽ náo loạn, cho nên anh bảo chiến sĩ canh gác để họ vào.
Hứa Ba và vợ ông ta là Lữ Chiêu Đệ vào văn phòng, vừa nghe thấy tiền trợ cấp của Hứa Văn Vũ đã lĩnh rồi thì ngay lập tức biết là Hứa Văn Thiến lĩnh, Lữ Chiêu Đệ tức đến mức mặt đỏ bừng lên: “Chẳng trách Hứa Văn Thiến nói với tôi đến nhà bạn học chơi mấy ngày, hóa ra là đến lấy tiền đi.”
Nói xong, bà ta lại nhìn Tưởng Chính Hoa: “Quân đội các anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao số tiền này lại không thông báo cho chúng tôi để đến lấy? Hứa Văn Thiến còn nhỏ, sao các anh có thể đưa tiền cho nó được, bây giờ nó còn chưa về nhà, nếu người khác lừa tiền của nó thì các anh ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
Hứa Ba cũng buồn bực, tiền trợ cấp đó cũng hơn trăm tệ, thế mà quân đội bọn họ lại để Hứa Văn Thiến lấy đi, cũng không nói cho họ biết: “Đúng vậy, số tiền này hẳn là chúng tôi đến lĩnh, sao các anh có thể tùy tiện đưa tiền cho Hứa Văn Thiến?”
Vẻ mặt Tưởng Chính Hoa hờ hững nhìn hai người: “Hai người chỉ là bác cả và bác gái của Hứa Văn Vũ, Hứa Văn Thiến là em ruột của Văn Vũ cũng đã mười tám tuổi rồi, em ấy đến tìm chúng tôi muốn tiền trợ cấp quân đội đó là chuyện bình thường, có vấn đề gì em ấy sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Lữ Chiêu Đệ không phục: “Bác cả thì sao? Cha của chúng nó đã mất từ lâu, mẹ cũng đã sớm tái giá, hai anh em họ được chúng tôi chăm sóc từ nhỏ, chẳng lẽ chúng tôi không thể lấy số tiền này?”
Tưởng Chính Hoa nghe vậy trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, biến cố của nhà họ Hứa cũng chỉ bảy tám năm, khi đó Hứa Văn Vũ cũng mười lăm tuổi rồi, cái gì gọi là chăm sóc từ nhỏ đến lớn chứ vỗn dĩ không có chuyện đó, nhiều nhất cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi, hơn nữa Hứa Văn Vũ làm quân nhân mấy năm, tiền gửi về đều vào túi bọn họ, Hứa Văn Thiến một phần cũng không lấy được.
Lần này Hứa Văn Vũ bị thương đã hy sinh, trước khi đi còn nhờ anh chăm sóc Hứa Văn Thiến nhiều hơn, đừng để Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ gây khó dễ với cô bé, cho nên số tiền này dù họ đến lấy Tưởng Chính Hoa cũng sẽ không đưa.
Ánh mắt anh tối sầm lại, lạnh lùng nhìn hai vợ chồng phía trước: “Hai người cũng có thể lấy, nhưng Hứa Văn Thiến có tư cách lấy hơn hai người, bây giờ tiền cũng đã lĩnh rồi, vì vậy mời hai người về cho.”
Lữ Chiêu Đệ còn muốn nói, nhưng Hứa Ba đã nhanh chóng giữ bà ta lại, dù sao bây giờ tiền cũng đã để Hứa Văn Thiến lấy đi rồi, nói nhiều cũng vô ích, hiện tại quan trọng nhất là gọi cô bé để lấy lại tiền về, ông ta nhìn Tưởng Chính Hoa rồi nói: “Vậy quân đội các anh giấu Hứa Văn Thiến ở đâu? Bây giờ nó vẫn chưa về nhà? Hiện tại người và tiền cũng không thấy đâu, quân đội các anh cần phải cho chúng tôi một câu trả lời!”
Tưởng Chính Hoa thản nhiên nói: “Hứa Văn Thiến là một người trưởng thành, có tay có chân có suy nghĩ của mình, em ấy đi đâu quân đội chúng tôi không quản được, nhưng hai người cũng không cần quá lo lắng, cứ về nhà trước đi, nói không chừng mấy ngày nữa em ấy sẽ về.”
Lữ Chiêu Đệ vừa nghe những lời này thì biết Tưởng Chính Hoa chỉ muốn đuổi họ đi mà thôi: “Nó đã đi mấy ngày rồi cũng không thấy về, nếu quân đội các anh không cho chúng tôi một câu trả lời thì chúng tôi sẽ không đi.”
Hứa Ba cũng cảm thấy vậy: “Đúng, quân đội các anh làm việc thật sự quá vô trách nhiệm, nhiều tiền như vậy lại đưa cho một đứa trẻ, bây giờ cũng không thấy nó đâu, anh nên cho chúng tôi một câu trả lời.”
Vẻ mặt Tưởng Chính Hoa lạnh lùng khi nghe thấy vậy: “Sự việc tôi đã nói xong, hai người muốn tìm người thì tự đi mà tìm.
Hiện tại tôi thấy hai người là người thân của Văn Vũ nên tôi mới nói nhỏ nhẹ với hai người, nếu hai người muốn náo loạn thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Nói xong, anh lập tức bảo Châu Lập Dương mời họ ra, lần trước Châu Lập Dương cũng đã rất phiền với họ rồi, rõ ràng Văn Vũ đã hy sinh, nhưng bọn họ vừa mở miệng ra lại chỉ muốn đòi tiền, bây giờ thấy họ rõ ràng muốn gây sự, vì thế lập tức gọi người đuổi hai vợ chồng kia ra ngoài.
Đây là quân đội, Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ nhìn Tưởng Chính Hoa không hề nể quan hệ của họ với Hứa Văn Vũ nên cũng không dám náo loạn thật, cho nên đã vội vàng rời đi.
Sau khi thấy họ đi, Tưởng Chính Hoa lập tức từ quân đội đi đến tiệm, anh nói chuyện vừa rồi Hứa Ba đến quân đội với Hứa Văn thiến, lại nói: “Lần trước em không gọi điện cho họ sao?”
Hứa Văn Thiến lắc đâu, lĩnh được tiền trợ cấp Tưởng Chính Hoa bảo cô bé gọi điện về, nhưng thật sự cô bé không muốn, chỉ sợ Hứa Ba sẽ tìm đến đây lấy tiền của cô bé, còn muốn cô bé lấy chồng, cô bé không ngờ Hứa Ba thế mà lại thật sự đến quân đội.
Tưởng Chính Hoa cau mày: “Vậy em tìm cơ hội gọi điện về đi, nói với họ là em đã cầm tiền, bây giờ em đang làm việc ở công xưởng, đợi sau này có thời gian rảnh sẽ về nhà lần nữa, tránh để họ đi tìm cảnh sát báo em mất tích.”
Mã Ái Vân đã làm việc với Hứa Văn Thiến được mấy ngày, ngoài việc thấy cô bé không hay cười ra thì làm việc cũng rất nhanh nhẹn và chịu khó, bà cảm thấy cô bé rất tốt, bây giờ biết hoàn cảnh của cô ấy thì cũng hơi đau lòng: “Cháu yên tâm đi, cháu làm việc ở đây, có tôi ở đây sẽ không có ai bắt nạt cháu đâu.”
Giang Nguyệt Hà cảm thấy hoàn cảnh của Hứa Văn Thiến có hơi giống với cô bé, đối phương đều muốn tiền và đều muốn các cô lấy chồng, chỉ là người gây áp lực không giống nhau, một người là cha mẹ ruột, một người là bác cả và bác gái: “Đúng vậy, nếu cậu không gọi thì họ có thể thật sự báo cảnh sát đấy.”
Mặc dù Hứa Văn Thiến không muốn gọi điện về, nhưng cũng biết nếu không thông báo cho họ thì sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, càng sợ họ vẫn tìm lại tìm đến đây.
Ở đây rất tốt, cô bé không hy vọng hai người đó tới đây gây sự, nên đã gật đầu, cô bé không tìm Lữ Chiêu Đệ ngay mà gọi cho Chi Thư, bảo Chi Thư thông báo với nhà họ Hứa giúp mình.
Chút sóng gió này cũng không ảnh hưởng đến họ, thời tiết bây giờ càng ngày càng nóng, sau khi mua tủ lạnh trong tiệm cũng không thể để trống, cho nên Giang Nguyệt Vi bảo Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến đi liên lạc với công xưởng để mua một ít nước lạnh và kem bỏ vào.
Hai người còn chưa đến hai mươi tuổi, cũng chưa từng nói chuyện với người khác, số lượng cửa tiệm họ cần cũng không nhiều, cho nên vốn Giang Nguyệt Vi cũng không hy vọng gì, nghĩ thầm nếu người ta thật sự không bán cho họ, đến lúc đó cô sẽ tự mình nghiên cứu làm thế nào, nhưng không ngờ hai người đi một buổi sáng, buổi chiều đã mang về một hộp xốp kem và nước ngọt.
Lúc này thời tiết nóng bức, tuy quạt đang thổi, nhưng trong tiệm chỉ có một cái, khách trong tiệm ăn mì xong đều toát hết mồ hôi, thấy các cô lấy kem và nước ngọt về, dù sao cũng không đắt, cho nên một số người cũng không ngần ngại mua, vì thế trong tiệm của bọn họ lại có thêm một khoản thu.
Giang Nguyệt Vi thấy trong tiệm kinh doanh không tệ, sau này về cơ bản cô chỉ đọc sách ở nhà, không qua bên kia xem nữa, thời kỳ cuối mang thai cô phải khám thai thường xuyên, nửa tháng khám một lần, đến giữa tháng năm, Tưởng Chính Hoa cùng cô đến bệnh viện làm kiểm tra lần cuối.
Tuy bác sĩ đồng ý cho hai người đặt giường, nhưng bây giờ cách ngày dự sinh còn kém nửa tháng nên cũng không cho họ vào ở, chỉ bảo họ về nhà chuẩn bị đồ, qua một tuần nữa lại vào.