Muốn mở thì mở nhanh lên, hiện tại hình như gần trường học cũng có rất nhiều người bắt đầu bày sạp."
Mặc dù chỉ là một câu nói đùa, nhưng Giang Nguyệt Vi rất nhanh đã để tâm, cửa hàng ở đại viện quân khu này hiện tại xem như đang phát triển ổn định, cô có thể mở thêm một cửa hàng nữa, đương nhiên, mục tiêu của cô không chỉ là mở mấy cửa hàng mì, cô muốn mở loại khách sạn có thể kích thích vị giác của người khác, làm cho bọn họ lưu luyến không muốn về.
Suy nghĩ này cô vẫn luôn có, ngay cả đời trước cũng đã ảo tưởng qua, hiện tại tiền cô cũng có, mở thêm một cửa hàng không thành vấn đề, vấn đề duy nhất chính là nhân thủ của cô không đủ, cho nên việc này còn phải chờ một chút.
Cô cười như không cười nói: "Được, nếu như có thể, mọi người giúp tôi lưu ý phòng ở một chút, nếu như phát hiện có chỗ nào có vị trí tốt thì nói cho tôi biết, đến lúc đó thật sự mở cửa, hoan nghênh đến cổ vũ, đến lúc đó mọi người ăn mì đều giảm giá."
Mã Ái Vân nghe các cô nói chuyện, trong lòng cũng rục rịch, bây giờ cửa hàng của nhà bà buôn bán rất tốt, mở thêm một cửa hàng nữa thì kiếm được càng nhiều tiền hơn, ai lại ghét bỏ có nhiều tiền chứ?
Cho nên trong lòng bà cũng rất ủng hộ con dâu: "Nhưng nhà chúng ta không có đủ người."
Giang Nguyệt Vi cười cười: "Nếu thật sự mở ra, vậy nhất định sẽ tuyển người."
Mọi người chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Giang Nguyệt Vi thật sự có ý nghĩ này, cho nên cũng không khách khí nói sau này muốn đi ăn mì, mấy người trò chuyện không sai biệt lắm, Tưởng Chính Hoa làm xong thủ tục xuất viện cũng trở về.
Giang Nguyệt Vi phải xuất viện, các cô cũng phải đi học, cho nên liền giúp đỡ xách đồ cùng nhau xuống lầu, đến dưới lầu, Triệu Tiểu Phương đột nhiên nhớ tới chuyện của Bạch Linh buổi sáng, muốn nói mà không biết mở miệng thế nào, cuối cùng lại nói: "Có phải cậu lại có oán hận gì với cô ta hay không, hôm nay cô ta đột nhiên nhắc tới cậu với tôi a, thật là hung dữ, làm tôi không giải thích được!"
Giang Nguyệt Vi cũng không nhớ tới Bạch Linh, càng không có liên hệ, cho nên hiện tại Triệu Tiểu Phương nhắc tới cô cũng không hiểu ra sao.
Tưởng Chính Hoa nãy giờ vẫn không nói gì liền nói: "Có thể trong nhà xảy ra chuyện gì đó, cho nên tâm tình đối với ai cũng không tốt."
Một câu nói cũng không làm cho những người ở ký túc xá lưu ý tới cái gì, nhưng Giang Nguyệt Vi hiểu rất rõ chồng của mình là người như thế nào, anh không có khả năng vô duyên vô cớ đi đánh giá Bạch Linh, dù sao hai người bọn họ đều không quen thuộc, cho nên sau khi lên xe, Giang Nguyệt Vi liền hỏi những gì cần hỏi với anh.
Hiện tại là lúc Giang Nguyệt Vi vừa sinh con xong, Tưởng Chính Hoa vốn cũng không có ý định gạt cô, cho nên liền đem chuyện Bạch Linh tìm người gây chuyện cùng chuyện anh tố cáo người nhà họ Bạch nói cho hai người bọn họ.
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì có chút không thể tin được: "Thật hay giả a? Sao lại là cô ấy?"
Muốn nói việc này là Hạ Đan làm cô cảm thấy còn chân thật một chút, dù sao Hạ Đan bởi vì chuyện thư thông báo mà trong lòng vẫn có oán hận với cô, nhưng mà suy nghĩ một chút, Giang Nguyệt Vi lại cảm thấy đầu óc Hạ Đan còn chưa tỉnh táo như vậy, bằng không lúc trước cũng sẽ không đem thư thông báo trả lại, nếu lại trêu chọc bọn họ phỏng chừng cũng sợ công việc của mình khó giữ được.
Tưởng Chính Hoa gật đầu: "Ba cô ta cũng không phải người tốt lành gì, lúc trước cũng là ác ý đè người khác xuống mới lên được, người như thế thì sớm hay muộn cũng phải bị dìm xuống thôi."
Giang Nguyệt Vi biết gia cảnh của Bạch Linh không tệ, tiền lương của cha mẹ cô ta cũng cao, trong ký túc xá của các cô, nếu nói về điều kiện thì của cô ta là tốt nhất, thật sự giống như tiểu công chúa vậy, cho nên tính tình cũng có chút công chúa.
Ngay từ đầu mọi người cũng đều nhường cô ta, có thể sau này mọi người dần dần không muốn coi cô ta là công chúa nữa, những người khác còn đỡ hơn một chút.
Lúc đó Giang Nguyệt Vi đang mang thai, cho nên cũng là người không quen cô ta nhất, sau đó Tưởng Chính Hoa còn hung dữ với cô ta một lần, cho nên có thể trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu.
Tiểu công chúa cũng có tính tình của mình, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác dẫn đầu "khi dễ" cô ta, cho nên tìm hai người đến gây sự với cô, đại khái cho rằng đây là việc nhỏ mà cô ta có thể "một tay che trời" đi.
Mã Ái Vân nghe xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, bởi vì biết Tưởng Chính Hoa đã tố cáo trụ cột nhà họ Bạch, vậy thì nhà họ Bạch là gieo nhân nào gặp quả ấy.
Bà cảm thấy chưa hả dạ liền nói: "Con vừa rồi nên nói với những bạn học kia, xem sau này Bạch Linh kia làm sao còn dám vác mặt mũi đến ở lại ký túc xá nữa."
Tưởng Chính Hoa nói: "Chuyện nhà bọn họ giấu không được bao lâu nữa đâu, không cần con phải nói ra."
Giang Nguyệt Vi cũng ừ một tiếng: "Diệp Lâm lớp chúng ta hình như ở gần bọn họ, đoán chừng cô ấy rất nhanh sẽ biết, hoặc có thể là người biết đầu tiên."
Đến lúc đó tất cả mọi người đều biết chuyện của Bạch Linh, theo tính tình công chúa kiều kiều của cô ta, chắc chắn là sẽ chịu không nổi cảm giác bị người khác xem thường, ký túc xá có thể cũng muốn ở mà ở không nổi.
Chút phong ba nhỏ của quán mì còn chưa bắt đầu đã kết thúc, thậm chí Giang Nguyệt Vi cũng không biết.
Việc làm ăn của bọn họ mấy ngày gần đây cũng không bị ảnh hưởng, mỗi ngày vẫn phát đạt, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng không muốn chú ý đến Bạch Linh nữa, chỉ một lòng nghĩ, cửa hàng thứ hai của cô phải mở như thế nào mới tốt.
Ba người từ bệnh viện về đến nhà, Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến hai ngày nay hình như cũng không ở nhà, trong nhà có chút lộn xộn, mọi người luống cuống tay chân dọn dẹp phòng, sau đó cho con bú, dỗ con ngủ, bận rộn xong một vòng, một người đàn ông như Tưởng Chính Hoa cũng mệt đến đổ mồ hôi.
Trong nhà có thêm hai đứa nhỏ, dường như thoáng cái đã trở nên khác biệt, Tưởng Chính Hoa suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy trong nhà phải có thêm một bảo mẫu mới được, có cần chờ anh đến nơi đóng quân hay không, chỉ có mẹ anh và Giang Nguyệt Vi hai người, căn bản là ăn không tiêu.
Trong lòng nghĩ như vậy, anh lập tức hành động, nói với Giang Nguyệt Vi một tiếng rồi ra ngoài.
Mà Mã Ái Vân muốn thừa dịp đứa nhỏ ngủ nói với Giang Nguyệt Vi muốn gọi điện thoại về nhà, theo tập tục nông thôn của bọn họ, nhà ai sinh con đều phải mời bà con ăn trứng gà, hôm nay là ngày thứ năm Giang Nguyệt Vi sinh xong, mặc dù bọn họ ở bên này, nhưng tập tục bên kia cũng không thể bỏ.
Giang Nguyệt Vi vừa nghe nói bà muốn mời người ta ăn bữa tiệc, liền nói: "Mẹ, việc này chúng ta khiêm tốn một chút đi, con sợ Lý Mỹ Ngọc biết, phỏng chừng lại tới tìm mọi người muốn địa chỉ chỗ của con mất."
Mã Ái Vân không muốn: "Mẹ cũng không sợ bà ta, có gì mà phải sợ, sinh bảo bảo chính là chuyện tốt, nhà chúng ta không cần vì bà ta mà thỏa hiệp cái gì, bọn họ dám tìm đến nhà họ Tưởng thì mẹ sẽ để lão đầu tử ra mặt, ông ấy có thể ứng phó bọn họ, bọn họ nếu có năng lực cùng can đảm tìm đến đây, mẹ cũng không sợ."
Giang Nguyệt Vi nghe vậy, chỉ cảm thấy mí mắt phải đột nhiên giật giật, trong lòng cũng cảm thấy bất an, nhưng thấy Mã Ái Vân vui vẻ như vậy, cô cũng không tiện nói gì, vì vậy liền bảo bà gọi điện thoại về.