Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 149

Ông cũng không muốn ly hôn, cũng không muốn con trai không có mẹ, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Giang Hướng Quân liền nói: "Không được thì tôi đi cùng Tinh Quốc đi, Tinh Quốc biết chữ, tôi cũng có thể biết một chút, không sợ mất gì cả."

Lúc này trong lòng Trần Hồng Yến mới dễ chịu hơn một chút, cảm thấy nếu thật sự không được, hai người bọn họ đi cũng được.

Nhưng, Lý Mỹ Ngọc lại luyến tiếc con trai mình kéo một cái chân phế đi tới đi lui khắp nơi: "Như vậy sao được, Tinh Quốc chân bị thương, không thể đi lại, đi bên kia sẽ rất phiền toái."

Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, Trần Hồng Yến sắp hết kiên nhẫn rồi.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Lý Mỹ Ngọc liền nhìn cô ta rồi nói: "Vậy con đi theo mẹ đi, con biết chữ, Đản Đản cũng hơn một tuổi, hiện tại cũng không uống sữa nữa, buổi tối cùng Tinh Quốc ngủ là tốt rồi."

Trần Hồng Yến nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể như vậy, đi thành phố lớn mà thôi, nếu như đến lúc đó không tìm được người, coi như là chơi một hồi, đi nhìn ngắm cảnh đời, nếu như gặp được Giang Nguyệt Vi, cô ta cũng dễ nói chuyện hơn so với hai người đàn ông thô kệch Giang Hướng Quân và Giang Tinh Quốc kia.

Vì vậy, mọi chuyện cứ quyết định như vậy, đêm đó Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến thu dọn đồ đạc xong xuôi, sáng sớm hôm sau, hai người liền đi tìm đại đội trưởng mở thư chứng minh, nói Giang Nguyệt Vi sinh con, hai người muốn đi xem, để cho hai người mở giấy chứng nhận để tiện cho hai người đi qua.

Bí thư đại đội im lặng nghe hai người nói xong, cũng kinh ngạc nói: "Quan hệ của các người đã hòa hảo rồi?"

Lý Mỹ Ngọc đương nhiên sẽ không thể nói tình hình thực tế với bí thư đại đội, bằng không hắn ta khẳng định sẽ không đề nghị cho bà cùng con dâu đi, cơ bản sẽ không cho hai người bọn họ giấy chứng nhận, cho nên liền gật gật đầu: "Xem như vậy đi, Nguyệt Vi nó sinh hài tử, chúng ta là người nhà mẹ đẻ, phải đi bên kia xem."

Bí thư đại đội cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gia hòa vạn sự hưng, nếu như Giang Nguyệt Vi thật sự xóa bỏ hiềm khích lúc trước với bọn họ, vậy khẳng định là tốt rồi, vì thế lại cười ha ha nói: "Nguyệt Vi sinh con trai hay con gái vậy?"

Câu hỏi này quả thực làm Lý Mỹ Ngọc khó xử, bây giờ tự dưng lại bị hỏi ngược lại, ngày hôm qua bà ta chỉ hỏi Tưởng Phúc Dân, nhưng ai ngờ ông ta lại không chịu nói, bà ta cũng không biết rốt cuộc sinh nam hay sinh nữ, nhưng hiện tại bà ta chỉ có thể tùy ý nói: "Con trai."

Bí thư nhướng mày: "Hai đứa nhỏ đều là con trai?"

Lý Mỹ Ngọc không còn cách nào chỉ đành cắn răng: "Đúng thế, hai đứa nhỏ đều là con trai hết!"

Trần Hồng Yến nhanh nhảu cướp lời giải vậy cho Lý Mỹ Ngọc: "Bí thư đại đôi, anh mau mau mở giấy chứng nhận đi, lát nữa hai mẹ con bọn tôi còn phải đi huyện để lấy vé xe nữa!".

Bí thư đại đội cũng không nhận thấy được có cái gì dị thường, vì thế liền viết thư chứng minh cho hai người bọn họ, sau khi hai người kia cầm thư chứng minh trở về nhà, lập tức đã cầm thư cùng tiền đến nhà ga trong huyện.

Nhà ga lúc này người không có nhiều lắm, với Trần Hồng Yến, đây cũng là lần đầu tiên cô ta phải đi xa nhà, cho nên sau khi hỏi kỹ nhân viên nhà ga mới mang tiền đi xếp hàng mua vé.

Nhưng mà mua vé cũng có sự để ý hơn cả, xe lửa có ba loại vé là một là chỗ đứng, hai là ghế ngồi cứng, ba là giường cứng, giá cả của từng loại vé cũng không giống nhau, còn một loại cuối cùng cần phải có giấy chứng nhận gì đó mới có thể mua được, bây giờ ghế cứng sớm đã bán hết sạch, chỉ còn lại chỗ đứng mà thôi.

Trần Hồng Yến vừa nghĩ đến ở trên xe lửa tận mười mấy tiếng đồng hồ không có chỗ ngồi, thế thì đoán chừng bọn họ sẽ mệt c.h.ế.t mất .

Cho nên bèn hỏi Lý Mỹ Ngọc có muốn đợi thêm hai ngày nữa không, Lý Mỹ Ngọc cũng sợ đứng mười mấy tiếng trên xe lửa, vì thế cũng đồng ý ngay tắp lự. Hai người hỏi tới hỏi lui, hỏi đến mức nhân viên bán vé cũng không mất bình tĩnh, cuối cùng cũng mua được ghế ngồi cứng vào hai ngày sau đó.

Hai ngày sau mới lên xe, hai người lại xách đồ quay trở về, nào ai ngờ ở trạm xe lửa các cô lại bất ngờ gặp được Triệu Phượng Tiên đi cùng với Hà Hiểu Oánh!

Lúc trước bởi vì chuyện của Hà Hiểu Phong, Triệu Phượng Tiên không ít lần đến nhà họ Giang gây sức ép, Lý Mỹ Ngọc cũng sợ bọn họ, sau đó bọn họ nhìn thấy Triệu Phượng Tiên thì đều đi đường vòng, hiện giờ lại đột nhiên chạm mặt, nhớ lại những ngày trước kia uất ức tủi nhục đương nhiên Lý Mỹ Ngọc không thể đi đường vòng thêm nữa.

Bà ta không chỉ không nhường đường, còn thẳng lưng ưỡn eo, nhìn về phía Triệu Phượng Tiên cười nói: "Triệu Phượng Tiên, bà lại mua đồ đến nhà tù thăm Hiểu Phong à?"

Triệu Phượng Tiên nhìn thấy Lý Mỹ Ngọc cũng cảm thấy xúi quẩy, bà ta còn cố ý nói ba chữ "trong nhà tù" vang dội như vậy, trong lúc nhất thời không không giữ được bình tĩnh mà tức giận, hung dữ nhìn tròng trọc: "Liên quan gì đến bà?"

Nhìn bà ta tức giận đến mặt đỏ tai hồng, trong lòng Lý Mỹ Ngọc càng thêm thoải mái, cười tủm tỉm nói: "Bà tức giận như vậy làm gì, trước kia chúng ta coi như là thông gia, nhìn thấy thì chào hỏi nhau cái thôi mà."

Tuy rằng dáng vẻ bệ vệ của Triệu Phượng Tiên bây giờ đã bị giảm đi không ít thế nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ như vậy để cho Lý Mỹ Ngọc ức hiếp, vì thế, ngay lập tức mắng lại: "Bớt ở đó giả bộ cho tôi, tôi không sống tốt bà cũng đâu có khá hơn là bao, hiện giờ Giang Nguyệt Vi sống tốt, cũng không thấy có thể có được nửa điểm tốt, bà vẫn còn không biết xấu hổ đến cười tôi?"

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy trong nháy mắt liền bị tắc nghẹn, thế nhưng rất nhanh bà ta lại nghĩ đến bọn họ sắp đi vào trong thành, cũng rất nhanh sẽ gặp được Giang Nguyệt Vi, cho nên lại nở nụ cười đáp trả: "Vậy thì bà sai mất rồi, Nguyệt Vi đang sinh con, bảo chúng tôi qua thăm đây, hôm nay tôi tới để mua vé đấy!"

Nói xong, bà ta lập tức hua hua tấm vé trong tay với Triệu Phượng Tiên: "Có nhìn thấy không, đây chính là vé xe lửa đi nội thành đó!"

Triệu Phượng Tiên không biết chữ, cũng không hiểu vé xe lửa gì đó thế nhưng lỗ tai bà ta cũng chẳng điếc, vừa nghe nói Giang Nguyệt Vi đã sinh con, hơi sửng sốt một chút, đợi nhìn thấy nụ cười chế nhạo ở khóe miệng Lý Mỹ Ngọc, cũng cười lạnh: "Bà đắc ý cái gì chứ, sinh rồi thì thế nào, còn không phải là hai nha đầu vô dụng sao."

Lý Mỹ Ngọc trực tiếp phì một tiếng: "Bà mới là nha đầu vô dụng, Nguyệt Vi của chúng tôi sinh ra hai đứa con trai, cũng không giống bà, giờ đây ngay cả một nha đầu vô dụng cũng không có, đáng đời!"

Tiếng nói của bà ta vô cùng vang dội, đặc biệt là bốn chữ "hai đứa con trai", Triệu Phượng Tiên nghe đến lỗ tai cũng phát đau. Giang Nguyệt Vi sinh được hai đứa con trai?

Điều này làm sao có thể, lúc trước bụng của cô tròn như vậy, rõ ràng chính là dáng mang thai con gái, kết quả lại sinh ra hai đứa con trai ư? Làm sao có thể được cơ chứ!

So với dự đoán của bản thân hoàn toàn không giống, trong chốc lát bà ta sững sờ ngay tại đó, giống như sức lực cả người sắp bị rút sạch, lảo đảo muốn ngã khuỵu.

Hà Hiểu Oánh thấy bà ta như vậy, trong nháy mắt vội đỡ bà ta lại, còn chưa nói nên lời thì đã nghe thấy bà ta rít gào với Lý Mỹ Ngọc: "Nói láo, bà bớt lừa mình dối người đi, chỉ là hai nha đầu vô dụng mà thôi."

Bình Luận (0)
Comment