Tên đàn ông đó là tên khốn nạn, dù sao tòa án vĩnh viễn cũng không tìm được anh ta, Vạn Tú Trân biết anh ta muốn tiền, cho nên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiêu tiền để ly hôn, nhưng chuyện này cô ấy không tiện nói cho Giang Nguyệt Vi biết, cho nên liền nói: “Không có, rất thuận lợi.”
Vạn Tú Trân làm bảo mẫu ở nhà bọn họ, nếu không cắt đứt được việc riêng, vậy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc, nếu chuyện của cô ấy đã giải quyết xong, vậy thì Giang Nguyệt Vi cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ vội vàng mang con giao cho cô ấy, thừa lúc vẫn chưa khai giảng, cô cũng cho bản thân nghỉ ngơi hai ngày.
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày cô đều đến tiệm mì xem một chút, có thể là vừa mới qua Tết nên việc làm ăn không được như trước Tết, Tống Hồng Tinh nói với cô: “Gần đây khách không nhiều lắm, nhưng mấy ngày này có hai người đàn ông đến tiệm mì, ăn xong mì cũng không đi, cứ quanh quẩn một chỗ ở bên ngoài, ngừng lại nửa ngày, cũng không biết là làm gì.”
Anh ta nói xong lại lập tức nói tiếp: “Nhưng mà cô yên tâm, mặc dù tôi mất một chân, nhưng nếu bọn chúng muốn gây chuyện, tôi tuyệt đối có thể giải quyết được.”
Giang Nguyệt Vi đương nhiên là tin tưởng sức mạnh vũ lực của Tống Hồng Tinh, nhưng tiệm của cô đã tham gia bình chọn rồi, nếu lại có người cố ý đến phá hoại, vậy cô không thể làm được, thế là ngày hôm sau, cô trực tiếp đến đây làm việc ngồi không xem tình hình.
Ngày hôm sau Giang Nguyệt Vi đến tiệm, hơn nửa tháng cô không đến, nơi này so với lúc trước vẫn không có gì khác, thông khí thoáng mát, đồ vật sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, mặt đất cũng được lau rất sạch sẽ.
Từ lần trước sau khi quán sủi cảo An Tâm xảy ra chuyện, Giang Nguyệt Vi đặc biệt chú ý đến vấn đề vệ sinh, phải biết rằng, một khi xảy ra một sự cố thì rất dễ hủy đi bảng hiệu, trong tiệm đều là người của mình, cho nên phương diện này đều làm rất tốt.
Người trong tiệm không nhiều, cho nên Tống Xuân Ninh và Trương Lệ Mai cũng không bận, sau khi Giang Nguyệt Vi vào sau bếp thì hỏi: “Hai người đó đến chưa?”
Giang Nguyệt Vi đến rất sớm, bình thường hai người đó cơ bản đều là buổi trưa mới đến, Tống Hồng Tinh nói: “Vẫn chưa, có lẽ phải đợi thêm nửa tiếng.”
Giang Nguyệt Vi cũng không gấp, ở trong tiệm xem sổ sách mấy ngày nay, sau đó lại nói chuyện với vợ chồng Tống Hồng Tinh một lúc, rất nhanh đã đến buổi trưa, trong tiệm có hơi bận bịu, Giang Nguyệt Vi cũng giúp đỡ công việc, sau khi đã bận xong khoảng thời gian buổi trưa, Tống Hồng Tinh nói hai người đó vẫn chưa đến.
Cô không gặp được người thì cũng không yên tâm, cho nên hai ngày liên tiếp đều đến tiệm xem tình hình, nhưng đều không gặp hai người đó.
Kết quả bình chọn không biết khi nào mới có, Giang Nguyệt Vi cũng không biết bản thân có phải đã nghi ngờ quá nghiêm trọng rồi không, có lẽ người ta căn bản chỉ là mỗi ngày ăn mì tùy tiện nhìn một chút mà thôi, sắp khai giảng rồi, tiệm bên đó cũng sắp khai trương, cho nên cô tạm thời ném chuyện này ra sau đầu.
Rất nhanh, đã tới tháng ba, Tưởng Chính Hoa từ quân đội trở về, cũng mang theo Trương Đại Bằng người đồng đội mà lúc trước anh có nhắc đến, cô nhìn thân hình Trương Đại Bằng xác thực là tốt hơn so với Tống Hồng Tinh, bên cạnh cậu ấy còn có một người phụ nữ, vừa nhìn đã biết là vợ chồng.
Tưởng Chính Hoa ho nhẹ một tiếng, kéo người phụ nữ của mình qua một bên: “Anh bảo cậu ấy mang theo vợ đến, như vậy sau này ở trong tiệm cũng tiện hơn một chút, quên nói cho em biết chuyện này, em không tức giận chứ?”
Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi chỉ muốn tuyển một người là đủ rồi, nhưng nghĩ rằng người ta làm việc vậy thì chắc chắn phải ở trong tiệm rồi, nhưng bên đó đã có Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến ở, nếu chỉ có một người đàn ông đến thì không thể ở trong tiệm, cho nên đến cả một đôi vợ chồng thì cũng không tệ, đến lúc đó lầu một để cho bọn họ ở.
Giang Nguyệt Vi mỉm cười: “Không sao, chuyện này em không tức giận, nhưng mà, nếu đơn xin điện thoại của anh còn chưa được duyệt em sẽ tức giận đó.”
Từ sau khi mở tiệm, mỗi ngày đều có chuyện muốn nói, bây giờ công xã bên đó cũng mở thêm tiệm, mỗi lần liên hệ đều vô cùng không tiện, cho nên trước khi đón năm mới Tưởng Chính Hoa đã xin trang bị điện thoại, nhưng đã hơn nửa tháng trôi qua vẫn chưa đưa trang bị.
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Anh đã hỏi qua rồi, chắc là trong hai ngày này là có.”
Buổi tối, vợ chồng hai người Trần Đại Bằng ở trong tiệm mì bên này trước, ngày hôm sau khai giảng, Giang Nguyệt Vi trực tiếp mang theo bọn họ qua bên đó, lưu lượng khai giảng lớn, việc làm ăn của tiệm mới rất tốt, bây giờ trong tiệm nhiều hơn hai người, mặc dù bọn họ vẫn chưa bắt đầu làm việc, nhưng chỗ này không cần đến sự hỗ trợ của Giang Nguyệt Vi nữa, cô liền đến trường báo danh.
Sau khi báo danh, cô trực tiếp về nhà, không nghĩ đến về đến nhà thì thấy có người tới trang bị điện thoại rồi, sau khi trang bị xong, cô lập tức gọi điện thoại cho đội sản xuất Trường Hồng, kết quả bên đó không có ai bắt máy, thấy dáng vẻ là đang bận chuyện sửa sang tiệm bên đó, sau cùng cô để lại số điện thoại đưa bí thư.
Buổi tối hôm đó, Tưởng Chính Hoa trở về, còn mang theo hai chiếc xe tập đi quay về, xe tập đi rất đơn giản, làm bằng gỗ, làm rất tỉ mỉ, bên dưới còn có bánh xe, rất thuận tiện để hoạt động, Giang Nguyệt Vi hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”
Tưởng Chính Hoa nhướng nhướng mày: “Cửa hàng vật dụng, có mấy kiểu lận, nhưng cái này đẹp nhất.”
Anh nói xong, quay đầu muốn bế hai anh em trên sô pha qua ngồi vào xe tập đi chơi, nhưng một giây sau thì sững sờ.
Bây giờ hai đứa nhỏ này rất nhanh đã sắp đầy mười tháng rồi, thường xuyên bò qua bò lại, cọ cọ ở chỗ này cọ cọ ở chỗ kia, cho nên thường xuyên cọ rớt cả giày vải và vớ, sô pha đã sửa thêm rào chắn, bây giờ hai đứa nhỏ đang ngồi bên trong, em gái đang nằm sấp trên sô pha, trừng đôi mắt đen láy, nhìn anh trai mang vớ.
Đúng vậy, anh trai vậy mà lại đang tự mình mang vớ! Tưởng Chính Hoa lần đầu tiên nhìn thấy, Giang Nguyệt Vi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy!
Trong tay cậu đang cầm một chiếc vớ, khom lưng, duỗi tay, ý đồ muốn mang chiếc vớ vào bàn chân nhỏ.
Nhưng mà, rốt cuộc thì vẫn chỉ là con nít, bởi vì không làm được, vớ cũng không có mở ra, cậu thử rất nhiều lần, không ngừng lặp đi lặp lại động tác này, nhưng mà, như thế nào cũng không mang vào được.
Cậu rất sốt ruột, rất tức giận đối với bàn chân nho nhỏ kêu “ê a ê a”, cậu cảm thấy vớ và bàn chân một chút cũng không nghe lời cậu, nên đánh.
Thế là, cậu tức giận ném vớ trong tay đi, sau đó, duỗi tay kéo chân lên, cúi đầu hung hăng cắn một cái.
Có thể là do bản thân tự mình cắn quá mạnh, lại còn mọc răng, cái cắn này, đau đến mức cậu trực tiếp “oa” một tiếng bật khóc.
Đây vẫn chưa tính là gì, em gái thấy bàn chân nhỏ không nghe lời anh trai, lại thấy anh trai cắn, cô bé cũng cúi đầu, cũng cắn một cái vào chân của cậu, lần này, anh trai càng khóc thảm thương hơn nữa.
Giang Nguyệt Vi ở bên cạnh nhìn đến sắp cười ra nước mắt rồi, Tưởng Chính Hoa cũng nhịn không được bật cười lớn tiếng, lúc này em gái ngẩng đầu, cũng nhìn bọn họ bật cười, giống như anh trai bật khóc, cô bé vô cùng vui sướng.
Vạn Tú Trân nghe thấy tiếng khóc tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng từ nhà bếp chạy ra, kết quả vừa thấy mới phát hiện, không có chuyện gì cả, ba mẹ ruột người ta còn ở bên cạnh nhìn, cũng không dỗ người ta, thế là nói bọn họ hai câu.
Tưởng Chính Hoa lúc này mới đi tới, nhìn thằng nhóc vẫn còn đang khóc: “Khóc cái gì, con là một đứa con trai! Chút chuyện nhỏ cũng khóc nhè hả?”