Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 1008

Chương 1008 -
Chương 1008 -

Ánh mắt Turgenev vẫn luôn chăm chú vào trên người Vệ Lăng, anh ta đã mê muội trước những chiêu thức trong trận chiến của Vệ Lăng, thậm chí giọt mồ hôi trên đầu Vệ Lăng cũng hấp dẫn anh ta, đời này anh ta chưa từng bội phục ai, nhưng Vệ Lăng lại khiến anh ta chân thành kính nể.

Turgenev tin bản thân mình không có năng lực như Vệ Lăng.

Andre đột nhiên dùng sức nắm lấy cánh tay anh ta khiến anh ta hoàn hồn, sau đó Turgenev mới phát hiện chính mình đã trì hoãn bao nhiêu thời gian.

“Chuẩn bị.” Turgenev hét lớn một tiếng, mấy trăm người phía sau nắm chặt dây cương, mọi người đều rút đao ra.

Mà Vệ Lăng lúc này vừa vặn chém bay kẻ thù cuối cùng trước mắt.

“Đoàn trưởng.” Vài thành viên trong đội Tề Quân đồng thời chạy tới đỡ Vệ Lăng.

Đôi mắt mọi người đều sưng đỏ, bọn họ vẫn còn sống tới bây giờ là nhờ Vệ Lăng cố hết sức bảo vệ.

“Cho tôi một ít nước.” Giọng nói Vệ Lăng khàn đặc, vừa mệt vừa khát, đối đầu với nhiều kẻ địch như vậy, hắn không chỉ tiêu hao thể lực, tinh lực mà còn có trí nhớ, bởi vì hắn phải biểu diễn.

Diễn quá mức, hắn và các thành viên có thể đã sớm chết, diễn vừa vặn nên mới có thể duy trì đến bây giờ.

Nhưng không có cơ hội diễn nó một lần nữa.

Một là hắn thật sự không còn nhiều thể lực, hai là kẻ thù sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian.

Tề Quân im lặng đưa ấm nước quân dụng cho Vệ Lăng, còn có nửa bình là anh ta không nỡ uống giữ lại.

Vệ Lăng nhận ấm nước và uống, hắn không lãng phí vì biết nước này giữ không dễ dàng, chỉ uống vài ngụm rồi đưa ấm cho Tề Quân.

“Đoàn trưởng, vẫn còn nước, anh uống đi, uống hết đi.” Tề Quân không nhận ấm vì biết bên trong vẫn còn nước.

“Có lẽ đây là lần cuối chúng ta uống nước, mọi người đều uống đi.” Vệ Lăng ra lệnh, ánh mắt nhìn Turgenev trở nên lạnh lùng, mạng của hắn không phải dễ lấy như vậy, nếu muốn mạng hắn, hắn liền muốn mạng người này trước.

Vệ Lăng biết đây là lúc phải liều mạng, hắn cũng biết bản thân không thể bảo vệ đồng đội được nữa.

Lúc này, toàn thân Vệ Lăng tràn đầy quyết tâm.

Tề Quân và các thành viên trong đội đều cảm nhận được, bọn họ nghe lời truyền ấm nước cho từng người uống một ngụm lớn. Uống xong, trong ấm nước không còn một giọt, Tề Quân luyến tiếc ném bỏ ấm nước, anh ta cẩn thận treo nó trên thắt lưng của mình, sau đó rút trường đao đối mặt với kẻ thù.

Ai cũng biết đây là quyết chiến.

Turgenev không thừa dịp lao đến trong khi nhóm người Vệ Lăng uống nước, mà vẫn luôn chờ tới bây giờ.

Hai đội ngũ lần nữa mặt đối mặt.

So với lần đầu tiên đối mặt, bên đội của Vệ Lăng không chết người, còn bên Turgenev tổn thất bảy tám chục người, không tính không biết, tính rồi mới thấy Vệ Lăng đáng sợ chỗ nào.

Ngay dưới mí mắt bọn họ, thế mà có thể khiến bọn họ tổn thất một phần tư sức chiến đấu.

“Anh là một anh hùng, tôi là Turgenev.”

Turgenev chủ động nói tên mình cho Vệ Lăng, bình thường mà nói, bọn họ là nhập cảnh phi pháp nước láng giềng, không thể lộ ra thân phận chi tiết của mình. Nhưng Turgenev tự tin mấy người Vệ Lăng có chạy đằng trời, cho nên mới không hề cố kỵ tuyên bố thân phận thật sự của mình.

Vệ Lăng im lặng không đáp nhìn Turgenev, cũng không tự giới thiệu mình.

Bởi vì không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Turgenev không đợi Vệ Lăng trả lời, anh ta biết Vệ Lăng đã chuẩn bị hy sinh, vung tay, hung hăng chém xuống, đây là một cuộc tổng tấn công, tổng tiến công bước qua thân thể mấy người Vệ Lăng.

“À húuuu...” Đúng lúc này, một tiếng sói tru lảnh lót vang lên.

Nếu là tiếng sói hú, Turgenev sẽ không để ý, nhưng theo tiếng sói tru này vang lên, tiếng sói từ bốn phương tám hướng đáp lại, nói cách khác bọn họ bị bầy sói vây quanh.

Không phải là sói nhỏ mà là một bầy sói vô cùng to lớn.

Trên thảo nguyên có ói, đây là chuyện bình thường, nhưng không ngờ sẽ có nhiều sói tụ tập như vậy.

Những con ngựa chiến có phản ứng đầu tiên, bị nhiều con sói vây quanh, những con ngựa hoảng sợ không chịu bị điều khiển, chúng đá loạn tứ chi, miệng không ngừng hét.

Đội ngũ vừa mới chỉnh tề liền rối loạn.

Liên tục có những con ngựa giơ móng trước lên, muốn hất người trên lưng xuống.

“Xuống ngựa.” Vệ Lăng trước hết ra lệnh.

Lúc này ngồi trên lưng ngựa không an toàn, xuống ngựa là sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment