Hoàng Hải Quân đã sớm có dự cảm này từ lâu, nghe thấy lời của cảnh vệ viên, vẻ mặt anh ấy trở nên nghiêm túc.
“Anh Hoàng, không được đâu, Đô Đô rất lợi hại, em lo lắng....” Sở Sở ngửa đầu nhìn Hoàng Hải Quân, cậu tận mắt nhìn thấy Sở Sở xử lý tên đầu trọc ở thôn Đoàn Kết như thế nào, cũng thấy sói con dùng móng vuốt hạ gục đám người Triệu Tài ở đồn Kháo Sơn.
Nếu nhà họ Vệ có người làm kinh động sói con, sói con sẽ xử lý người đó, lúc đó sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sở Sở lo lắng, Hoàng Hải Quân làm sao có thể không lo lắng.
Nhưng lúc này Hoàng Hải Quân biết tình hình nhà mình và nhà họ Vệ có chút khó xử, thật ra nhà bọn họ không thèm để ý việc chung, chỉ sợ có người nghĩ nhiều, nếu là nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ không để bọn họ bước vào trong tìm sói con.
Nghĩ như vậy, Hoàng Hải Quân nói với cảnh vệ viên: “Tiểu Trương, cậu xem có thể xin chỉ thị của thủ trưởng Vệ không?” Anh ấy có ấn tượng tốt với Vệ Dũng Nghị.
Vệ Dũng Nghị là một người có nhân phẩm chính trực, là người dễ nói chuyện.
Cảnh vệ viên khó xử nhìn Hoàng Hải Quân, nhỏ giọng nói: “Đồng chí Hải Quân, thủ trưởng không có ở nhà, ông ấy có nhiệm vụ.” Dưới tình huống này, cho dù gọi điện thoại xin chỉ thị cũng không thể.
Hoàng Hải Quân bất lực, chỉ có thể nói với Sở Sở: “Sở Sở, nếu không chúng ta về trước đi, có lẽ lát nữa Đô Đô sẽ tự quay về.”
Vệ Lăng không ở nhà họ Vệ, sói con vô duyên vô cớ chạy vào chắc cũng sẽ không làm người khác bị thương.
“Anh Hoàng, Đô Đô nó....” Sở Sở không biết nên nói như thế nào, chủ nhà không cho vào, cậu bé thật sự không có quyền vào trong, nhưng với tính cách của sói con, cậu không dám chắc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không em để chị tới gọi Đô Đô, Đô Đô nhất định sẽ nghe lời chị.”
Hoàng Hải Quân sờ đầu Sở Sở.
Anh ấy biết Tần Thanh Man sẽ không đến, cũng biết chuyện Vệ Lăng và Tần Thanh Man kết hôn, cũng biết đối tượng ngàn dặm xa xôi của nhà họ Vệ, trong trường hợp này, Vệ Lăng không có ở đây, Tần Thanh Man chủ động tới cửa làm sao được.
“Tiểu Trương, Đô Đô rất lợi hại, nhưng nó sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương, nếu các cậu nhìn thấy nó đừng kích thích nó, cũng đừng làm động tác nguy hiểm gì, hãy tới cửa nhà tôi tìm tôi, chúng tôi sẽ dẫn nó đi.” Hoàng Hải Quân dặn dò cảnh vệ viên.
Cảnh vệ viên ngạc nhiên, vừa cảm thấy tò mò nhưng vẫn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Chúng ta đi thôi.” Hoàng Hải Quân dắt hai đứa trẻ rời khỏi nhà họ Vệ.
“Anh tiểu Trương, các anh đừng bao giờ đánh Đô Đô nhà em nha, Đô Đô nhà em hung dữ lắm, rất hung dữ, cực kỳ hung dữ.” Sở Sở không yên tâm dặn dò cảnh vệ viên.
“Đồng chí nhỏ, em yên tâm, bọn anh sẽ không đánh Đô Đô của nhà em.” Cảnh vệ viên thấy Sở Sở rất lễ phép, lập tức đáp ứng cậu bé, mặc dù anh ấy không tin một con chó nhỏ có thể lợi hại cỡ nào, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
“Thật sự không thể đánh Đô Đô, nhìn thấy Đô Đô thì nhớ gọi bọn em, em sẽ tới bắt nó.” Sở Sở ủ rũ.
“Anh biết rồi, đồng chí nhỏ.” Cảnh vệ viên nhìn ba người bọn họ rời đi.
Chờ ba người Hoàng Hải Quân vào nhà họ Hoàng, anh ấy mới đóng cửa cổng rồi xoay người đi vào.
“Á----” Một tiếng hét hoảng sợ chói tai vang lên, không chỉ cảnh vệ viên hoảng hốt mà cũng làm kinh động tới mấy người Hoàng Hải Quân vừa mới tiến vào nhà họ Hoàng, thậm chí những người nhà họ Hoàng đang ngồi nói chuyện với Tần Thanh Man trong phòng khách.
Chủ yếu theo tiếng thét chói tai này còn có tiếng súng.
Khiến người nhà trong đại viện ở quân khu bị thương, chắc chắn là chuyện lớn.
Sắc mặt Tần Thanh Man rất khó coi, cô đứng lên nói với mấy người nhà họ Hoàng: “Thực xin lỗi, cháu không thể tiếp tục trò chuyện được.” Lúc này cô còn có thể tin vào thực lực của sói con.
Tin tưởng sói con sẽ không bị thương, nhưng cô lo lắng người khác bị thương.
Người nhà họ Vệ bị thương, người khó xử nhất là Vệ Lăng, dù sao Vệ Lăng cũng xuất thân từ nhà họ Vệ, là huyết mạch không thể cắt đứt được.
“Thanh Man, dì đi cùng cháu.” Ô Xuân Nghe nghe thấy tiếng hét liền biết là của Chu Tĩnh Nhã, nhớ tới gương mặt kia của bà ta, bà ấy không yên tâm để Tần Thanh Man đi một mình, Tần Thanh Man có thể ở trấn Hồng Kỳ bảo vệ Hoàng Uyển Thanh nhà bà ấy, hôm nay bà ấy có thể vì Tần Thanh Man đắc tội Chu Tĩnh Nhã.
“Vâng.” Tần Thanh Man không có thời gian khách sáo, cô gật đầu liền chạy ra khỏi nhà họ Hoàng.
Cô lo lắng lát nữa nhà họ Vệ sẽ xảy ra tai nạn chết người, sói con là sói, nó không nghe hiểu tiếng người, cũng không phân biệt được người nhà họ Vệ có quan hệ huyết thống với Vệ Lăng.
Tần Thanh Man đi về phía nhà họ Vệ, Hoàng Hải Quân đã sớm nhảy qua tường vây vọt tới nhà họ Vệ.
Tiếng súng vang lên trong đại viên quân khu chắc chắn là chuyện lớn, có thể lát nữa có đội cảnh vệ viên đuổi tới, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.