Chu Tĩnh Nhã bởi vì những lời này của Thần Thần mà mi tâm giật giật.
Bà ta biết cái nết cáu gắt sau khi thức dậy của cháu trai lớn qua lần này cũng bớt kha khá rồi, nhưng vào lúc này, một cái móng vuốt đen thùi lùi đột nhiên vươn tới giật lấy đồ chơi nhồi bông mà Thần Thần đang hung hăng bóp cổ kia.
Đồ chơi nhồi bông bị lấy đi ngay dưới mắt của Thần Thần với Chu Tĩnh Nhã.
Tầm mắt của bọn họ cũng theo cái móng vuốt đầy lông kia nhìn qua.
Là sói con.
Khi sói con nhìn thấy đứa trẻ vừa đánh vừa đá, vừa bóp cổ với đồ chơi nhồi bông, nó vốn đã rất không thoải mái rồi, tuy rằng thứ này không phải Vệ Lăng nhưng nó có thể ngửi ra được bên trong có mùi của Vệ Lăng rất nồng đậm.
Thấy Vệ Lăng 'bị đánh', sói con liền không hài lòng.
Nó nghe không hiểu lời của hai người xa lạ kia nhưng nó không thích đứa trẻ đó đánh món đồ chơi kia, thế là dứt khoát vươn móng vuốt ra túm lấy đồ chơi về bên cạnh mình.
Sau đó che chở lấy.
Chu Tĩnh Nhã nhìn thấy rõ tướng tá với dáng vóc của sói con, lập tức liền đoán ra được đây là chó nhỏ của nhà hàng xóm.
Lúc cảnh vệ viên tới báo cáo cho bà ta cũng đã nói rõ đặc trưng của con chó nhỏ nhà họ Hoàng.
Con chó nhỏ đen như vậy cho dù ai nhìn thấy cũng đều khó mà quên được.
Thấy sói con bảo vệ món đồ chơi nhồi bông đó ở sau người, sắc mặt của Chu Tĩnh Nhã có chút khó coi, món đồ chơi này không thể ra khỏi nhà họ Vệ được.
"Bà nội, chó, chó nhỏ, cháu muốn con chó nhỏ này." Thần Thần vốn đang làm ầm ĩ, còn chưa làm ầm ĩ xong thì đồ chơi đã bị cướp đi mất, đang vô cùng tức giận kết quả lại nhìn thấy sói con mập mạp mũm mĩm, cậu nhóc lập tức bị con vật sống này hấp dẫn.
Trẻ con trời sinh đều sẽ thích tất cả động vật nhỏ lông nhung mềm mại đáng yêu.
Thần Thần hưng phấn lên tiếng nhào về phía sói con.
Chu Tĩnh Nhã thấy thân hình sói con còn rất nhỏ, lại thấy cháu trai lớn nhà mình quả thật rất thích con chó nhỏ này nên cũng không có gọi cảnh vệ viên đi thông báo nhà hàng xóm tới dẫn về ngay.
Sói con chỉ thừa nhận người nhà họ Tần, một đứa nhóc không quen không biết mà muốn ôm nó, vậy căn bản là không thể nào.
Bắt lấy đồ chơi nhồi bông, sói con cạ cạ mấy cái liền leo lên trên bệ cửa sổ, nó định nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống đi tìm Sở Sở.
Thần Thần thấy 'đồ chơi' muốn chạy, lập tức đuổi theo.
Thần Thần được người nhà nuôi tốt vô cùng, mặc dù mới có bốn tuổi nhưng chạy vừa nhanh vừa ổn định, sức lực cũng không nhỏ, lạch bạch đuổi theo phía sau sói con, một đôi móng vuốt mập mạp trực tiếp vươn tới.
Sói con chỉ nhẹ nhàng di chuyển một bước, Thần Thần liền chỉ bắt được không khí.
Đứa trẻ vồ hụt bởi vì quá hưng phấn mà trực tiếp té nhào, té như chó gặm bùn, đứa trẻ lập tức lại càng bất mãn, bò dậy liền tiếp tục đi bắt sói con.
Vừa nãy là do sói con đang mở cửa sổ nên mới bị Thần Thần đuổi kịp.
Lúc trước Chu Tĩnh Nhã vì để đề phòng âm thanh bên ngoài ồn ào tới giấc ngủ của cháu trai lớn nên đã đóng hết tất cả cửa sổ ở trong phòng lại, lúc này mới khiến sói con nhảy lên cửa sổ rồi vẫn không thể chạy đi ngay được.
Sói con chưa từng mở cửa sổ bao giờ (vào mùa đông bên đồn Kháo Sơn nhằm đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên cửa sổ đều không đóng chặt hẳn), không biết loại cửa sổ có then cài này phải mở như thế nào.
Nó chỉ biết đẩy, dùng sức đẩy cửa sổ ra phía bên ngoài.
Kết quả then cài cài càng chặt, nó đẩy mấy lần cũng đẩy không ra, lúc này mới để Thần Thần liên tiếp mấy lần quấy rầy đến nó.
"À húuuuu...."
Sói con liên tục bị quấy rầy liền bất mãn, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ định đi bằng cửa chính.
Lúc này Chu Tĩnh Nhã cũng kịp phản ứng, bà ta không thể để sói con đưa món đồ chơi nhồi bông này đi được, nên cũng gia nhập vào hành động vây bắt sói con.
Sói con dễ dàng tha thứ cho Thần Thần liên tiếp quấy rầy nó, đó là bởi vì Thần Thần là trẻ con, bình thường nó ở đồn Kháo Sơn cũng cùng Sở Sở cùng nhau chơi đùa với đám trẻ con, tuy nó không thích trẻ con cho lắm nhưng cũng có thể nhường nhịn được.
Bây giờ một người lớn như Chu Tĩnh Nhã muốn bắt nó, nó liền không vui.