Đến được thung lũng rồi, mấy người Vệ Lăng vẫn chưa tra ra tại sao lợn rừng và bầy sói lại đến gần vùng rìa núi, nhưng do sắc trời cũng dần tối, bọn họ đành phải dừng lại.
Trải qua một phen tìm kiếm, ở góc khuất bên hồ bọn họ tìm được một gian lán nghỉ.
Màn đêm buông xuống, cả nhóm hơn chục người đều lưu lại trong lán, lán nghỉ cũng không tính là lớn, nhiều người như vậy chen chúc cũng có chút chật chội, chẳng qua trời lạnh, chen chúc cũng không sao cả, ngược lại càng thêm ấm áp.
Ăn xong lương khô, Vệ Lăng ra khỏi lán gác đêm ca đầu, những người còn lại tranh thủ thời gian để ngủ một giấc.
Ban đêm trên núi rất yên tĩnh nhưng cũng sôi nổi.
Yên tĩnh là bởi vì không có tiếng người nói, thấy được sự trống vắng. Còn sôi nổi là do đủ loại âm thanh phát ra trong tự nhiên, Vệ Lăng mắt tinh tai thính có thể dễ dàng nghe thấy những tiếng tuyết đọng rơi xuống từng nhánh cây, hay những tiếng sột soạt của động vật nhỏ trong rừng đang đi đêm.
Vô số âm thanh kết hợp lại với nhau liền tạo thành sự rộn ràng giữa đêm khuya.
Trước người Vệ Lăng đốt một đống lửa lớn, xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông.
Hơn nữa cách đó không xa còn có một hồ nước nóng, hắn mặc áo khoác quân đội ngồi ở đó không chỉ không cảm thấy lạnh mà còn thấy rất thoải mái.
Cảnh sắc trước mắt đẹp vô cùng.
Đẹp đến mức hắn rất muốn đưa Tần Thanh Man đến đây ngắm hồ, thưởng hoa ( Bởi vì có suối nước nóng, bờ hồ hoa tươi đủ màu sắc đua nở, đẹp cực kì, dưới bầu trời đêm khiến cho người ta cảm thấy càng thêm mông lung, huyền ảo).
Vệ Lăng không biết lúc hắn đang nhớ tới Tần Thanh Man, Tần Thanh Man và Sở Sở cũng đang nói chuyện về hắn, cũng vừa vặn nhớ đến hắn.
Đêm khuya yên tĩnh, nhưng bởi vì có người để nhớ nên thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức chẳng mấy chốc đã đến lúc giao ca rồi.
Vệ Lăng dặn dò mấy binh sĩ đến nhận ca vài câu rồi mới trở lại trong lán.
Lán được dựng bởi các thân cây to, vô cùng chắc chắn, đừng nói là bầy sói, cho dù là gấu đến cũng chưa chắc có thể xông vào được, ở một góc, Vệ Lăng nằm xuống lắng nghe những tiếng ngáy cao thấp khác nhau rồi dần dần chìm vào mộng đẹp.
Từng là Thế tử Quốc công, đã quen thuộc với việc cùng ăn cùng ở với binh sĩ, cũng đã quen với đủ loại tiếng ngáy ngủ, cho nên chẳng mấy chốc hắn liền say giấc rồi.
Sáng sớm, Vệ Lăng tỉnh lại trong tiếng chim hót trong trẻo.
Hắn thức dậy sớm hơn so với những người khác, sức lực cũng phục hồi đầu tiên.
Hắn không đi thay ca cho binh lính trực đêm mà đi làm vệ sinh cá nhân.
Nước trong hồ là nước nóng, có thể tắm, nhưng không phù hợp để vệ sinh cá nhân, Vệ Lăng liền đi xa hơn một chút, lấy nước tuyết đọng súc miệng, rửa mặt.
Băng tuyết lạnh lẽo xoa lên mặt khiến người ta trong nháy mắt liền tỉnh táo, tinh thần cũng nâng cao gấp bội.
Vệ sinh đơn giản xong, Vệ Lăng đi đến bên hồ, cởi quần áo đi xuống nước, với thời tiết như thế này không có chuyện gì thoải mái hơn là được ngâm mình trong hồ nước nóng, đêm qua bọn họ tới muộn, không xác định được trong hồ có nguy hiểm gì không, nên cũng không tắm rửa, qua một đêm rồi, Vệ Lăng không thấy có vấn đề gì, liền làm người đầu tiên xuống nước.
Xem như giúp mọi người đi trước dò đường.
Nước hồ nhiệt độ vừa phải, lúc mới bước xuống thì hơi bỏng, nhưng sau khi chịu qua được độ nóng kia thì sảng khoái vô cùng.
Ngâm được mười phút, những người khác cũng lục tục thức dậy.
Binh lính gác đêm được thay ca, đổi thành hai binh lính cảnh giới, những người khác cũng cởi quần áo như ong vỡ tổ nhảy xuống hồ.
Từng người nhảy vào rồi lại tức tốc leo lên, so với lúc xuống còn nhanh hơn.
"Nhịn nóng một chút sẽ là độ ấm thoải mái nhất, cũng có thể thư giãn tốt nhất". Hai người thợ săn giàu kinh nghiệm đi theo đám người Vệ Lăng lên tiếng chỉ dẫn mấy binh lính sợ nóng, đồng thời chỉ tay về phía Vệ Lăng đang trong hồ, chứng minh mình không có nói dối, "Nhìn xem, Vệ đoàn trưởng ngâm đến thoải mái biết bao."
Nghe thấy lời Trương Vĩnh Phúc nói, những người lính giờ mới phát hiện ra Vệ Lăng cũng đang ngâm mình trong hồ.
Lập tức đỏ bừng mặt từng người từng người xuống nước lần nữa.
Trong ấn tượng của bọn họ, Vệ đoàn trưởng mặc dù bình thường hiền hoà, nhưng kiệm lời ít nói, yêu cầu lúc huấn luyện cũng vô cùng nghiêm khắc, mấy người bọn họ thực ra rất sợ Vệ đoàn trưởng, lúc này bị đoàn trưởng nhìn thấy bọn họ hô hô hào hào như vậy, trở về nhất định sẽ bị dạy bảo.
Vệ Lăng căn bản không biết mấy binh lính đang nghĩ gì, lúc này hắn bơi đến bên cạnh Trương Vĩnh Phúc, dò hỏi đối phương: "Chú Trương Vĩnh Phúc, mấy chú biết cái hồ này sao?" Hắn đến đây hơn một năm, cũng tuần tra xung quanh rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trông thấy cái hồ nước nóng này.
Trương Vĩnh Phúc đối với Vệ Lăng vô cùng kính trọng.
Có lẽ tiếp xúc với con mồi nhiều, ông ấy đối với Vệ Lăng vẫn luôn có cảm giác e ngại.