Lúc này Sở Sở có Tần Thanh Man làm chống lưng, cũng không sợ Chu Tĩnh Nhã.
Vốn vì sói con làm Chu Tĩnh Nhã bị thương, còn phá hủy nhà của người khác nên cậu còn mang lòng áy náy, nhưng khi nhìn thấy Thần Thần hành hạ đồ chơi nhồi bông vừa lẩm bẩm trong miệng , một chút áy náy đó của cậu cũng bay mất.
Đồng thời cũng biết tại sao sói con lại làm loạn ở trong nhà họ Vệ, vốn là nhà họ Vệ tự tìm.
Chuyện sói con được chủ tịch chỉ đích danh muốn gặp ngay cả Hoàng Hải Quân cũng không biết.
Anh ấy thấy sói con ở thủ đô còn tưởng rằng đồn Kháo Sơn không có ai khống chế được nó nên Tần Thanh Man bất đắc dĩ phải đưa theo bên người, không ngờ sói con cũng là một thành viên mà chủ tịch muốn gặp.
Hoàng Hải Quân rõ được điểm này cũng biết sói con đã lập được công lớn.
Công lao to lớn có thể được chủ tịch gặp mặt.
Hoàng Hải Quân còn có thể đoán được nguyên nhân, Chu Tĩnh Nhã căn bản không quen biết người một nhà Tần Thanh Man càng kinh ngạc không thôi.
"Cậu nói cái gì?" Bà ta nghe rõ rồi nhưng luôn cảm giác mình nghe nhầm.
"Bà không nghe nhầm, chó sói nhà tôi lập được công lớn, được chủ tịch gọi tới gặp mặt, bà không có quyền trừng phạt chó sói nhà chúng tôi, còn về chuyện Đô Đô làm bà bị thương, chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, bà cũng không có quyền xử lý." Tần Thanh Man cũng không giấu giếm nữa.
"Nguyên nhân gì chứ?"
Chu Tĩnh Nhã nghe hiểu lời của Tần Thanh Man nhưng bà ta càng để ý tới nguyên nhân xảy ra chuyện này.
Chuyện xảy ra tất có nguyên nhân gì mới có thể khiến một con chó sói xông vào nhà họ Vệ bọn họ rồi làm bà ta bị thương.
"Tôi họ Tần." Tần Thanh Man nói rõ thân phận với Chu Tĩnh Nhã.
"Họ Tần thì sao?" Chu Tĩnh Nhã nghe xong những lời này đầu óc lập tức nhanh chóng xoay chuyển, cố hồi tưởng lại ở trong đầu, họ Tần, người dưới nông thôn còn có thể nuôi sói, mấy giây sau, sắc mặt của bà ta vô cùng khó coi.
Bà ta nhớ ra rồi.
Bà ta từng nghe bạn già nói Vệ Lăng kết hôn với một cô gái nông thôn ở biên cương, cô gái đó hình như chính là sống ở đồn gì đó.
"Cô là vợ của Vệ Lăng?" Trong lòng Chu Tĩnh Nhã đã có suy đoán.
"Đúng, tôi là vợ của Vệ Lăng, con chó sói này từ khi sinh ra đã sống ở nhà tôi, tình cảm với người một nhà chúng tôi vô cùng sâu đậm, sở dĩ nó xông vào nhà bà là do trong món đồ chơi nhồi bông này có mùi của Vệ Lăng, nó nhớ Vệ Lăng nên mới đuổi theo mùi mà tới, còn về sau đó trong căn phòng này đã xảy ra chuyện gì, cho dù các người không nói tôi cũng có thể đoán ra được tại sao."
Giờ khắc này Tần Thanh Man đã không tính có bồi thường gì cho Chu Tĩnh Nhã nữa.
Cô có thể đoán được căn phòng này đã từng thuộc về Vệ Lăng, nhưng bây giờ căn phòng này đã không có bất kỳ một chút dấu vết gì chứng minh Vệ Lăng từng ở đây.
Thứ duy nhất thuộc về Vệ Lăng có thể chính là món đồ chơi nhồi bông này trong tay cô.
Tần Thanh Man nghĩ rõ ra điểm này liền sửa sang lại đồ nhồi trong món đồ chơi nhồi bông, định lát nữa sẽ đưa đi toàn bộ.
Thứ này có thể là thứ duy nhất chứng minh nguyên chủ Vệ Lăng còn để lại trên đời này.
"Anh Hoàng, chúng ta đi thôi." Tần Thanh Man thấy Chu Tĩnh Nhã vì lời của mình mà như mất hồn mất vía trầm mặc lại, cô cũng không có ý định ở lại nữa, gọi Hoàng Hải Quân một tiếng, dắt theo Sở Sở đi xuống lầu.
Có một số việc kéo đến trên mặt mà nói chính là châm chọc như vậy.
Cảnh vệ viên tiểu Trương cũng không ngăn cản Tần Thanh Man đưa sói con rời đi, kể từ khi biết Tần Thanh Man là vợ của Vệ Lăng anh ấy liền không định nhúng tay vào nữa, anh ấy là cảnh vệ viên của Vệ Dũng Nghị, không phải của Chu Tĩnh Nhã.
Hoàng Hải Quân cũng không ngờ có thể nghe được bí mật như vậy, Tần Thanh Man vừa nhắc nhở, anh ấy liền xách theo con trai mình Quân Quân đi theo.
Sau khi mấy người rời đi, cảnh vệ viên nhìn Chu Tĩnh Nhã vẻ mặt hoảng hốt, cũng đi ra khỏi phòng.
Thậm chí còn rất quan tâm mà đóng cửa phòng lại.
Trong sân nhà họ Hoàng, mấy đứa cháu trai, cháu gái của nhà họ Hoàng đang chơi đùa cùng Thần Thần nhà họ Vệ.
Trẻ con có các bạn nhỏ bầu bạn, bóng ma trong lòng cũng đã sớm bị xóa mờ, lúc này Thần Thần đang theo mấy đứa trẻ nhà họ Hoàng chơi trò chơi khắp sân, đuổi bắt ầm ĩ.