Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 1050

Chương 1050 -
Chương 1050 -

"Đồng chí Vệ Lăng, anh không cần phải cảm ơn tôi, đây là giao phó của chủ nhiệm. Anh ấy cũng hy vọng anh có thể đoàn tụ với đồng chí Tần." Tiểu Trịnh không tranh công, giải thích mọi chuyện, mọi việc cậu ấy làm đều là tuân theo mệnh lệnh.

"Tôi cảm ơn cả cậu và đồng chí Kiến An."

Vệ Lăng vẫn cảm ơn Tiểu Trịnh, mệnh lệnh là mệnh lệnh, hoàn thành mệnh lệnh còn phải xem có cẩn thận hay không.

Trở lại nhà khách, Vệ Lăng đi đến quầy lễ tân đăng ký.

Thời đại này việc kiểm tra chỗ ở rất nghiêm ngặt, sau khi đặt phòng không phải muốn thêm người là có thể thêm người, cửa nhà khách có cảnh vệ, ra vào đều có kiểm tra, cho nên Vệ Lăng muốn ở nhà khách, cũng phải ra quầy lễ tân để đăng ký.

Cho dù ở chung phòng với Tần Thanh Man cũng phải đăng ký.

Không những phải đăng ký, muốn ở chung phòng với một nữ đồng chí như Tần Thanh Man còn phải xuất trình giấy đăng ký kết hôn, chứng minh hai bên là vợ chồng.

May là lần này Tần Thanh Man đến thủ đô, không biết trong lòng nghĩ thế nào lại cầm đầy đủ giấy tờ theo, bao gồm cả giấy đăng ký kết hôn, nếu không Vệ Lăng có muốn ở chung phòng với cô, cũng không được.

Đăng ký xong, Vệ Lăng nhận được chìa khóa.

Tiểu Trịnh biết gia đình Vệ Lăng có nhiều điều muốn nói, nên cũng không làm phiền họ nữa, chỉ nói buổi tối sẽ mang thịt băm và sữa bò đến cho sói con, sau đó trở về phòng của mình, nhường lại không gian cho gia đình Vệ Lăng.

Bọn Tần Thanh Man trở về coi như còn sớm, mới hai giờ chiều.

Cơm trưa ăn ở phòng bệnh.

Đỗ Hoành Nghị và chị em Tần Thanh Man dùng bữa tại căng tin xong, nhóm người trong bệnh viện đang ăn uống sôi nổi, ăn xong mọi người mới tách ra.

Lúc này bọn Tần Thanh Man trở về vẫn còn sớm.

"Anh rể, để em xem vết thương của anh." Dọc đường về Sở Sở đã lo lắng vết thương của Vệ Lăng, lúc trở về phòng, lập tức không nhịn được nữa, cậu từng thấy vết thương của những người khác trong phòng bệnh, cậu lo cho vết thương của Vệ Lăng.

"Vết thương của anh không sao."

Vệ Lăng véo má Sở Sở.

"Không thể nào, nguy hiểm như thế, các anh ấy đều bị thương nặng, anh rể không thể nào không bị thương được, mọi người đều nói anh đã cứu mọi người." Sở Sở hoàn toàn không tin lời của Vệ Lăng.

Thấy Vệ Lăng không nhúc nhích, cậu đưa tay ra kéo.

"Sở Sở, em đi rửa tay trước đi." Tần Thanh Man dặn dò Sở Sở.

Sau đó cô đi lục lọi hành lý, lần này đến thủ đô, cô còn mang quần áo của Vệ Lăng theo, tuy không nhiều, nhưng chắc chắn đủ để thay.

Thấy quần áo Tần Thanh Man lấy ra, Vệ Lăng vừa vui vừa ngạc nhiên.

Quần áo hắn mặc đi làm nhiệm vụ đã bị hỏng, lúc vào bệnh viện cũng là mặc quần áo bệnh nhân do bệnh viện cung cấp, hắn còn đang tính tìm người gửi mấy bộ quần áo cho mình, không ngờ bà xã lại suy nghĩ chu đáo như vậy.

Không thấy người thì mang quần áo đi theo.

Tần Thanh Man nhìn thấy ánh mắt của Vệ Lăng, mặt hơi nóng lên, giải thích: “Mặc dù anh không đi cùng bọn em, nhưng em nghĩ đến thủ đô gặp chủ tịch là một vinh dự lớn, không thể quên anh được, nên mới mang một ít quần áo của anh theo, anh đừng có suy nghĩ nhiều."

"Ừ, anh không có suy nghĩ nhiều."

Vệ Lăng dịu dàng nhìn Tần Thanh Man, trong mắt tràn đầy tình cảm.

“Anh mau đi lau người đi.” Tần Thanh Man tránh ánh mắt của Vệ Lăng, đi rót nước nóng.

Vừa rồi khi lên lầu, bọn họ đã bảo quầy lễ tân lấy cho hai bình nước nóng, đủ để Vệ Lăng lau người.

"Được."

Vệ Lăng thấy bà xã xấu hổ, ngừng trêu chọc cô, cởi nút áo ra.

Những chiếc nút áo được cởi ra, băng vải quấn khắp người cũng xuất hiện.

Nhìn thấy Vệ Lăng bị quấn như xác ướp, Tần Thanh Man và Sở Sở đều đau lòng, sói con cũng xù cả lông mặt lên.

“Bọn em cứ nhìn anh như vậy, anh ngại.” Vệ Lăng nhịn cười.

"Vẫn còn băng kín cả người, anh ngại cái gì." Tần Thanh Man trừng mắt nhìn Vệ Lăng, lúc này lau người cũng chỉ có thể lau phần da hở ra, không cần phải lau chỗ bị quấn băng, bởi vì bên trong có thuốc mỡ.

"Bà xã, anh không lau sau gáy được, em giúp anh với."

Vệ Lăng sẵn lòng giả bộ yếu đuối trước mặt Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man nhìn Vệ Lăng mấy giây, sau đó thở dài vắt khăn, Sở Sở thì ôm sói con ngồi ở trên giường cười lớn.

Cậu thích anh rể ở nhà, có anh rể ở, chị mình có sức sống vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment