Nghe Đỗ Hoành Nghị nói vậy, mọi người đều bật cười, Sở Sở cũng cười đến mức muốn gãy sống lưng.
Tần Thanh Man cũng vô cùng hài lòng với nhà mới.
Trong quá trình xây, trong ngoài đều được xử lý tốt. Thậm chí không cần phải trang trí gì cả, giường, tủ, ghế dựa, ghế dài đều đã được trang bị đầy đủ, có thể nói là chỉ cần xách túi là có thể vào ở ngay.
Vừa hay cũng đã thông gió được một khoảng thời gian, thời đại này cũng dùng vật liệu kiến trúc thiên nhiên nên không hề bị ô nhiễm
"Thiết bị trong nhà đều được cung cấp theo cấp bậc, nếu không đủ thì tự xuất tiền túi đến hợp tác xã cung - tiêu mua." Lúc Đỗ Hoành Nghị nói câu này thì cũng đã dạo xong một vòng nhà họ Vệ. Nhà một tầng nhưng cũng rộng rãi, ngoài bốn phòng ngủ thì còn có một phòng sách độc lập.
Phòng bếp và phòng vệ sinh thì đương nhiên phải có.
"Nhìn xem, trong sân còn có lều củi, hai con ngỗng nhà Sở Sở cũng có chỗ ở rồi." Đỗ Hoành Nghị còn cân nhắc vì Vệ Lăng.
"Bên cạnh lều củi lại dựng một cái chuồng gà, sau này còn có thể nuôi thêm gà. Vậy thì không cần phải đến hợp tác xã cung - tiêu mua trứng nữa." Viên Hướng Dương cũng vô cùng hài lòng với bố cục của khu gia đình. Nhà lớn, sân cũng lớn, thêm vài người vẫn có thể ở được.
"Đúng rồi, không cần nuôi dê. Sư đoàn chúng ta có đủ sữa bò sữa dê bao no, hàng tươi mỗi ngày." Đỗ Hoành Nghị nói đến chuyện này thì cười vô cùng vui vẻ.
Lúc trước họ đề nghị với Vương Thừa Bình, cuối cùng vẫn phải thương lượng với chính ủy Trương rồi mới gửi báo cáo đến quân khu.
Có thể báo cáo xin viết không hề có vấn đề gì, cũng có thể là quân y Lão Ngụy đã dùng số liệu và nói rõ ở góc độ chuyên môn về việc bổ sung sữa cho chiến sĩ biên cương chỉ có lợi chứ không có hại. Cuối cùng quân khu cũng đã nuôi dê và bò với số lượng nhỏ.
Có dê và bò thì sư đoàn cũng không sợ thiếu sữa nữa.
Trẻ con trong khu gia đình vô cùng vui vẻ khi được uống sữa bò và sữa dê. Uống được một ngày, ai nấy cũng đều yêu thích hương vị của nó.
Đương nhiên cũng là vì dê bò ở sư đoàn có hạn nên không thể cung cấp cho từng người một được.
Chỉ có một tuyến chiến sĩ cùng với trẻ con của khu gia đình mới nhận được sự quan tâm đặc biệt này. Sói con đã lập được công lớn, nguồn cung ứng sữa dê cũng được quân khu đặc biệt phê duyệt nên không còn ai dèm pha, cũng không còn ai dám dèm pha nữa.
"Vợ, ngày mai chúng ta chuyển đến nhà mới nhé?"
Vệ Lăng cũng thích nhà mới, cảm thấy cái nào cái nấy đều rất hợp ý. Nhân lúc hắn đang nghỉ ngơi, dời sang nhà mới cũng rất tốt.
"Được." Tần Thanh Man cũng mong chờ nhà mới từ lâu. Cô đã sớm muốn có một căn nhà thuộc về riêng mình. Dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, nếu ở lại nhà họ Tần, về mặt tâm lý mà nói thì ít nhiều cũng hơi mất tự nhiên.
"Chị, anh rể, vậy nhà chúng ta phải làm sao bây giờ, bỏ sao ạ?"
Sở Sở vẫn luôn chạy ra chạy vào với sói con trong nhà, chúng cũng rất thích nhà mới. Lúc này nghe Tần Thanh Man quyết định, cậu lại lo cho căn nhà ở đồn Kháo Sơn bên kia.
"Chị, vậy chị Uyển Thanh phải làm sao? Chị ấy không thể ở cùng chúng ta."
Sở Sở vẫn biết đến chính sách theo quân.
Mặc dù Hoàng Uyển Thanh nhận Vệ Lăng làm anh nhưng vì không có quan hệ huyết thống, Hoàng Uyển Thanh vẫn không thể đến khu gia đình của sư đoàn.
"Chị Uyển Thanh của em cũng sắp kết hôn rồi. Sau khi kết hôn thì chị ấy cũng không thể ở chúng với chúng ta nữa." Tần Thanh Man cười, nhéo nhẹ mặt Sở Sở.
Cô đã gặp người nhà của Hoàng Uyển Thanh ở Thủ đô, họ đều tin tưởng mắt nhìn người của Tần Thanh Man. Vì cô công nhận Trần Cảnh nên họ đã đồng ý cho Trần Cảnh kết hôn với Hoàng Uyển Thanh mà chưa từng gặp mặt anh ấy.
Tần Thanh Man đoán chừng Hoàng Hải Quân sẽ đại diện nhà họ Hoàng đến đồn Kháo Sơn một chuyến để gặp Trần Cảnh. Chờ đến lúc gặp mặt, chuyện Trần Cảnh kết hôn với Uyển Thanh sẽ không còn xa nữa.
Sở Sở nghe Tần Thanh Man nói vậy thì kinh ngạc: "Chị Uyển Thanh muốn kết hôn với anh Trần Cảnh ạ?"
"Sẽ sớm thôi."
Tần Thanh Man vừa vuốt đầu cậu vừa giải thích: "Có thể sau khi Uyển Thanh kết hôn thì sẽ được điều đến huyện thành. Căn nhà ở đồn Kháo Sơn gần chúng ta như vậy, chúng ta có thể thường xuyên đi qua thăm một chút. Chờ sau này ai có nhu cầu cần nhà gấp thì chúng ta cũng có thể cho mượn."
Cô đoán sẽ càng có nhiều người được đưa từ Thủ đô đến.
Đã bảy mươi hai năm rồi, có vài người sẽ điên cuồng hơn. Khoảng thời gian này kể cả những người lãnh đạo của nước ta đều bị tổn hại nặng nề, càng đến lúc diệt vong, họ sẽ càng điên cuồng hơn. Đồn Kháo Sơn của họ phải làm tốt công tác tiếp nhận nhân viên chuẩn bị chuyển xuống một lần nữa.