Sau khi mọi người đã rời đi, Vệ Lăng trở lại lán nghỉ, thêm chút củi cho ụ lửa bên trong, đem y phục dính trên người giặt sạch, hong khô.
Hong quần áo ở trên xong, hắn lại từ trong góc tìm thấy được một chiếc nồi đen đúa.
Đừng thấy bên ngoài nồi đen sì sì, đây chẳng qua là do bị đun nhiều quá mà thành dáng vẻ như vậy, bên trong nồi cũng không bẩn, dùng tuyết lau một chút là lại sáng bong như mới ngay.
Nước trong hồ là do lòng đất nóng lên mà thành nước nóng, nước như này sẽ có chứa cả lưu huỳnh, không chỉ không thể uống, cũng không thể nấu ăn, Vệ Lăng bỏ tuyết đến nửa nồi, đặt nồi lên bếp đun, chờ tuyết sau khi bị đun tan thành nước, liền đem lương khô thả vào.
Lương khô chính là lúa mì nấu chín, phơi khô loại bỏ mùi, nhưng nếu cho vào nước nấu lên, nhiều nước sẽ thành cháo, ít nước có thể thành cơm.
Cái Vệ Lăng nấu chính là cơm.
Đun khô nước, thêm chút muối là có thể ăn rồi.
Khả năng nấu nướng của Vệ Lăng không tốt, không đem lương khô nấu khê đã là tốt lắm rồi, thế nhưng nướng thịt lại khá ổn.
Trong núi rừng yên tĩnh, Vệ Lăng săn được một con chim không biết thuộc loại gì, sau khi làm sạch sẽ, gác lên lửa để nướng, cơm chín, chim cũng nướng xong, bữa sáng phong phú khiến Vệ Lăng thoả mãn duỗi lưng một cái.
Không có người, cũng không có gì cần kiêng kị, hắn trước tiên luyện một bộ quyền pháp hoạt động cơ thể, đợi sau khi kinh mạch toàn thân dần dãn ra, mới dọc theo bờ hồ kiểm tra xung quanh lần nữa, đêm qua hắn loáng thoáng cảm thấy gần đây có động tĩnh khác, đợi lúc này mọi người đều đi hết rồi mới qua xem xét.
Thung lũng không lớn, xung quanh đều là núi cao, chân núi còn có một hồ nước xanh thẳm.
Đừng thấy Đông Bắc trời lạnh, tuyết rơi thường xuyên, nhưng ở đây chỉ cần có ngày nắng là bầu trời xanh cực kì, xanh giống như viên ngọc bích tinh khiết nhất vậy.
Vệ Lăng chậm rãi đi dọc theo bên bờ của "viên ngọc bích", trên những cành cây xung quanh chim chóc cũng ríu ra ríu rít cất tiếng hót.
Dọc theo bờ hồ không chỉ mọc lên rất nhiều cây xanh, những lùm cây thấp bên dưới cũng đang đâm chồi nảy lộc, sức sống mãnh liệt như thế đã hấp dẫn tới cơ man là chim chóc, ngoài ra còn có cả rất nhiều sóc và sóc chuột.
Những động vật nhỏ này nhìn thấy Vệ Lăng đều không sợ.
Có thể trong mắt chúng nó không biết được có một loại võ nghệ có thể từ xa giết chết bọn nó một cách vô hình.
Vệ Lăng cũng không có làm khó đám động vật nhỏ bé đáng yêu này, mà thuận theo âm thanh nghe thấy để đi, rời khỏi hồ nước, tiến vào rừng rậm, cuối cùng dừng lại trước một thân cây cực kỳ to, thân cây rất lớn, nhưng cũng bị gió mài mòn khá nặng.
Cúi đầu, Vệ Lăng dùng gậy trượt tuyết, gạt gạt mấy cái, một cái động liền xuất hiện.
Trong động, một con gấu cùng Vệ Lăng đối mắt.
Nhìn thấy gấu đen, Vệ Lăng căm thấy khó giải quyết rồi đây.
"Thanh niên" này bởi vì lòng đất nóng lên mà từ kỳ ngủ đông tỉnh lại, mấy ngày nữa sẽ có thể hoạt động, nhưng trên núi chỉ có khu vực này vì tuyết tan mà "khai xuân" sớm, loại khai xuân này cũng sẽ không có động vật cỡ to.
Không có động vật lớn, sẽ không lấp đầy bụng gấu đen được.
Như vậy gấu đen có thể vì kiếm đồ ăn mà xuống dưới vùng dân cư tìm.
Gấu đen da dày thịt béo, dùng súng săn bình thường sẽ không thể làm nó chết được, nếu để gấu xuống núi làm người bị thương, phía trên nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm.
Vệ Lăng rất khó xử, hiện tại con gấu này không làm thương ai, hắn không thể cứ thế xử lý nó luôn được, nhưng nếu đợi thực sự xảy ra chuyện rồi mới ra tay thì lại quá muộn rồi.
Tiến thoái lưỡng nan, Vệ Lăng cảm thấy đau đầu.
Không thể giết, cũng không thể đuổi đi, đuổi ra ngoài không có đồ ăn, gấu đen khẳng định sẽ đi gây chuyện.
Đây cũng là nguyên nhân mùa đông bầy sói vây chặn thôn dân, lãnh địa của bầy sói kia ở xung quanh thung lũng, sự thay đổi của thung lũng ảnh hưởng đến chúng nó, cho nên mùa đông chúng nó mới tiến hành một cuộc đi săn quy mô lớn.
Gấu đen lười biếng nằm trong động, nhìn chằm chằm vào Vệ Lăng.
Vừa mới tỉnh, não vẫn chưa kịp hoạt động, đối với Vệ Lăng không lịch sự tìm đến cửa không tấn công, cũng chẳng nổi giận.
Dùng lá cây phủ lên hang động, Vệ Lăng quan sát tình hình xung quanh một chút, lại nhìn đến những dấu vết trên đất, một đường thẳng bước tiến về phía trước.
Sau khi đi nửa tiếng, Vệ Lăng trông thấy bầy sói.
Hôm nay đàn sói có vẻ hoà nhã, không có cảm giác khẩn trương đến giương cung bạt kiếm, dù là có nhìn thấy Vệ Lăng, cũng chỉ cảnh giác ở mức nhấc người dậy, không xông lên, cũng không gào rú.
"Tiểu Hắc."
Vệ Lăng lên tiếng chào hỏi một con sói trắng to lớn uy phong lẫm liệt.
Sói đầu đàn từ trên cao nhìn xuống dò xét Vệ Lăng một cái, không phản ứng mà chỉ rũ rũ lông trên người, đón nhận ánh nắng thư thái sưởi ấm.