Tần Thanh Man không từ chối thẳng với Hoàng Hải Quân, nhưng ý trời đã giúp cô từ chối.
Cô mang thai, rất khó mới có thai, lại rất gian nan, ốm nghén rất nặng, ăn cái gì cũng nôn ra. Với tình trạng này thì đừng nói là tham gia thi đại học, chỉ đọc sách thôi cũng đã khó khăn.
Từ khi Tần Thanh Man mang thai, Vệ Lăng và Sở Sở, còn có sói con đều rất lo lắng. Bọn họ cũng không tốt đẹp hơn người mang thai là Tần Thanh Man bao nhiêu, vừa vội vàng chăm sóc Tần Thanh Man, vừa lo lắng không yên. Khi Tần Thanh Man được chăm đến mức da dẻ hồng hào đầy đặn, bọn họ cũng gầy hơn nhiều.
Thấy mọi người trong nhà như vậy, Tần Thanh Man cực kỳ đau lòng.
Nhưng dù an ủi thế nào cũng không ai trong nhà yên tâm, mãi tới lúc đứa nhỏ ra đời.
Là một cô gái xinh đẹp.
Từ lúc sinh ra đã khác với những đứa trẻ bình thường.
Bình thường trẻ sơ sinh đều có nhiều nếp nhăn, nhìn thế nào cũng rất xấu xí. Nhưng đứa con của Tần Thanh Man lại khác, không chỉ là cả người đều trắng mịn mà ngay cả làn da cũng căng mịn đầy đặn, đôi mắt như quả nho đen linh hoạt nhanh nhạy.
Đứa nhỏ chào đời, mọi người trong nhà mới chính thức yên tâm, sau khi tĩnh dương không chỉ về lại cân nặng bình thường mà nụ cười cũng từ từ xuất hiện lại.
Trong nhà có trẻ con, cực kỳ náo nhiệt.
Sở Sở đã thành cậu, ý thức trách nhiệm cũng tăng lên, ngay cả sói con đứng trước mặt đứa nhỏ cũng trưng ra bộ dạng người lớn, làm Tần Thanh Man vừa vui vừa khom lưng cười.
Hai năm nay bọn họ thường xuyên đưa sói con lên núi, sói con cũng có quan hệ khá tốt với bọn Tiểu Hắc.
Lúc Tần Thanh Man mang thai, Tiểu Hắc cũng thường xuyên đem con mồi tới tặng.
Đều là thịt còn tươi, rất tốt.
Tiểu Hắc chưa đi đến cửa của khu gia đình, cửa khu gia đình đều có lính canh gác cầm súng, mỗi lần nó tới đều dừng trên núi tru dài mấy tiếng, sói con nghe được sẽ lao ra ngoài cửa khu gia đình để ngậm con mồi về.
Ban đầu Tiểu Hắc tới tặng quà không chỉ dọa sợ người trong khu gia đình mà còn dọa sơn thôn dân đồn Kháo Sơn.
Mọi người vẫn rất sợ sói.
May Tiểu Hắc chỉ để lộ tiếng, không lộ người, hơn nữa Tần Thanh Man xin cam đoan với mọi người rằng Tiểu Hắc sẽ không bước vào khu vực con người sinh sống, sẽ không làm người khác bị thương. Lúc này mọi người mới từ từ bớt sợ hãi, biết cha của sói con đến đưa đồ ăn cho đứa nhỏ thì mọi người đều cực kỳ hâm mộ.
Mấy năm nay cho dù cuộc sống ở Bạch Thành có tốt hơn các khu vực xung quanh nhưng vẫn chưa tới mức có thể ăn thịt thoải mái.
Với việc Tiểu Hắc thỉnh thoảng lại đưa thịt cho nhà Vệ Lăng, mọi người cũng muốn tự mình nuôi một chú sói.
Nhưng chẳng qua chỉ là suy nghĩ trong lòng, mọi người cũng tự hiểu, bọn họ không có bản lĩnh như Vệ Lăng và Tần Thanh Man, không thể nuôi nổi sói, không nuôi được vậy cũng chỉ đành hâm hộ mà thôi.
Đứa nhỏ được sáu tháng, vào một tối nọ, sau khi Vệ Lăng và Tần Thanh Man lăn lộn xong, hắn ôm Tần Thanh Man kể rõ ràng về toàn bộ lai lịch của mình. Thật ra hắn cũng cảm giác sự khác biệt của Tần Thanh Man, vợ làm nhiều thứ có thể tránh được nguy hiểm.
Cứ như đã biết trước vậy.
Nghĩ tới lai lịch của bản thân, Vệ Lăng đoán được, hắn chủ động kể lại chuyện của mình một cách rõ ràng.
Hắn không cần phải giấu diếm vợ chuyện gì.
Tần Thanh Man đã chờ ngày này từ lâu, sau khi nghe xong lai lịch của Vệ Lăng, cô thấy đau lòng cho hắn trong khi hắn nói rõ ràng lai lịch của mình.
Đều là người thông minh, cô có thể thấy Vệ Lăng khác biệt, đương nhiên Vệ Lăng cũng phát hiện cô có điều khác biệt. Cả hai người đều đang đợi một dịp thích hợp để thẳng thắn nói ra, con đã tới giúp hai người đều yên tâm, cũng nên thẳng thắn thổ lộ tâm tình.
“Vợ, không phải anh muốn giấu em, chỉ là anh không biết nói với em chuyện này thế nào vì rất khó có thể tưởng tượng.” Vệ Lăng ôm chặt Tần Thanh Man, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn vợ mình.
Thời đại mà hắn xuyên tới có đặc thù riêng, lúc không gian bị xé ra, chuyện thần bí thế này hắn thật sự không dám tùy tiện nói ra.
“A Lăng, em hiểu.”
Tần Thanh Man đưa tay bịt miệng Vệ Lăng lại, cô cũng không chủ động thẳng thắn với Vệ Lăng về lai lịch của mình, sao có thể trách Vệ Lăng trước đây không nói cho cô được.
Không phải vì Vệ Lăng kể về lai lịch của hắn, cô thật sự đã muốn giấu giếm cả đời.
Có một số việc, không cần phải nói rõ.
“Vợ, kiếp này gặp được em thật là tốt.” Vệ Lăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tần Thanh Man. Dù ở kiếp trước hay ở kiếp này, cuối cùng hắn cũng tìm được người khiến hắn cam tâm tình nguyện trả giá. Nhớ lại cảm giác khi gặp Tần Thanh Man lần đầu tiên, tim của Vệ Lăng càng đập nhanh hơn.
Hắn yêu cô gái trong lòng mình, rất yêu rất yêu.