Đền bù đủ số lượng 1
Một tiếng hét này của Sở Sở không chỉ làm kinh động đến người trong đồn, mà đương nhiên còn có gia đình Tần Lỗi cách nhà cậu gần nhất.
Tần Lỗi cùng Chu Hồng Hà ngủ sớm, sau khi giật mình tỉnh dậy biết nhà Tần Thanh Man có trộm còn thấy rất vui khi người khác gặp họa, dù sao thì thịt nhà Tần Thanh Man nhà bọn họ cũng không được ăn, bị ăn trộm càng tốt.
Kết quả vừa mới thì thầm được mấy câu, Tần Lỗi liền phát giác ra có gì đó sai sai.
Mùa đông lạnh, củi lửa có hạn, giường sưởi trong nhà không thể cái nào cũng đốt lửa được, cho nên mùa đông vừa đến cả nhà năm người bọn họ liền ngủ chung trên một chiếc giường, dù sao cũng mỗi người một chăn, Tần Thải Vân là con gái, ở cuối giường kéo một cái rèm nhỏ ngăn cách một chút là được, cũng không có cái gì không hay cả.
Lúc này Tần Lỗi đột nhiên cảm thấy bên cạnh có chút trống trống.
Nghiêng đầu nhìn một cái, thấy Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân đều không ở trên giường nữa.
Đêm hôm khuya khoắt hai đứa nhỏ không ở nhà ngủ còn đi đâu nữa không biết, cũng không thể nào là tay nắm tay dắt nhau đi vệ sinh được chứ, nghĩ đến dáng vẻ thèm thịt thường ngày của hai đứa này, trong lòng ông ta lộp bộp một cái rồi lập tức bò dậy ngay.
“Chồng à, ông đây là làm sao vậy?”
Từ sau khi bị thương, vì để dưỡng bệnh nên Chu Hồng Hà ngày nào cũng phải nằm trên giường, nằm nhiều thành ra ngủ nhiều, ngủ nhiều rồi nên cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, trông thấy Tần Lỗi bật người dậy, cơn buồn ngủ của bà ta sớm đã chạy mất rồi, thậm chí còn có tinh thần vô cùng.
“Kiến Minh và Kiến Quân không ở nhà.” Khi nói câu này trên trán Tần Lỗi đã toát cả mồ hôi rồi.
Bởi vì ông ta nghe được tiếng của bí thư thôn Trịnh An Quốc từ sân nhà Tần Thanh Man truyền tới.
Đừng chỉ thấy kỷ luật thôn do chủ nhiệm trị an quản lý, nhưng uy tín của Trịnh An Quốc trong đồn bọn họ rất cao, lời ông ấy nói thì đến cả chủ nhiệm trị an như Tiền Tương Dương cũng phải nghe theo.
“Nghĩa… nghĩa là sao cơ?” Chu Hồng Hà nghe rõ lời Tần Lỗi nói rồi, nhưng bà ta không dám tin trộm bắt được ở nhà Tần Thanh Man là hai đứa con trai nhà mình.
Năm gần đây ăn trộm đều bị xử phạt rất nặng, nhẹ thì bị giáo dục phê bình trước toàn đồn, nặng thì sẽ bị đưa vào nông trường làm lao động cải tạo, nếu thật sự bị đưa vào nông trường, vậy thì số lượng công việc phải làm không thể so được với khi làm công điểm theo thôn được, có thể phải làm đến sức cùng lực kiệt.
Một điểm quan trọng hơn nữa là, thanh danh cũng sẽ mất hết.
Ngay lập tức, Chu Hồng Hà hoảng hốt rồi, trong lúc hoảng sợ bà ta hướng về cuối giường nãy giờ vẫn luôn an tĩnh, gọi to: “Thải Vân, Thải Vân.”
Tần Thải Vân thực ra đã dậy từ sớm, không phải do cha mẹ nói chuyện là tỉnh mà là từ lúc hai anh em Tần Kiến Minh lén lén lút lút ra cửa làm trộm cô ta đã tỉnh rồi, tỉnh rồi cô ta cũng không lên tiếng, cứ như vậy lặng lẽ chờ đợi.
Hai em trai mà trộm được thịt, thì cô ta cũng được ăn, mà nhỡ nếu không trộm được còn bị bắt, thì cũng chả liên quan gì đến cô ta.
Bàn tính trong lòng Tần Thải Vân lạch cạch vang lên, cô ta vốn dĩ còn một mực giả vờ ngủ, kết quả lại bị Chu Hồng Hà gọi rồi,
Hết cách, cô ta chỉ có thể bò dậy, dùng dáng vẻ giả vờ lơ mơ đáp lời: “Mẹ, sao vậy ạ?”
“Sao cái gì, hai em mày đâu rồi?” Chu Hồng Hà vừa mở miệng hoả khí đã nặng vô cùng.
Tần Thải Vân trong lòng trợn mắt trắng, nhưng miệng vẫn giả vờ cái gì cũng không biết: “Mẹ, con không biết nữa, con vừa mới tỉnh.”
“Ngủ say như chết, mày là người chết hả, hai em trai không ở nhà mà mày cũng không biết, sinh mày ra có tác dụng gì, chẳng giúp được chuyện gì cho cái nhà này, còn không mau đỡ tao dậy.” Từ lúc Tần Thải Vân bị Lưu Hòa Xương từ hôn, Chu Hồng Hà cũng biết với tai tiếng của con gái nhà mình nếu muốn tìm một nhà tốt để gả vào là khó vô cùng.
Việc cưới gả đã không giúp được gì cho gia đình rồi, còn há miệng ăn nhiều cơm, bà ta đối với cô con gái này càng ngày càng mất kiên nhẫn, nếu không phải bị thương không hoạt động được, bà ta muốn nhanh chóng tìm bừa một nhà nào đấy để gà con gái đi.
Tần Thải Vân bị Chu Hồng Hà mắng đến suýt nội thương.
Hai em trai cô ta có đứa nào chịu nghe lời cô ta nói đâu, nói cứ như kiểu cô ta có thể quản được hai đứa em này vậy.
Trong lòng thì mắng thầm như vậy, nhưng cô ta cuối cùng vẫn phải nhịn giận đứng lên chăm sóc Chu Hồng Hà.
Về phía Tần Lỗi, sau khi nhận ra người phạm tội có thể là hai đứa con trai nhà mình, đã sớm bò dậy bắt đầu mặc quần áo rồi.
Ông ta phải đi tìm người.
Người phải đi cải tạo lao động với người không phải đi cải tạo trong mắt mọi người là hai loại khác nhau, công việc sau này, hôn nhân sau này đều sẽ bị liên lụy, ông ta tuyệt đối không thể để cho hai đứa con trai nhà mình phải đi cải tạo lao động được.