“Ừm.” Vệ Lăng đưa tay giúp Tần Thanh Man vén sợi tóc bị gió thổi xuống ra sau tai giúp đối phương, dặn dò: “Tuyết sắp rơi rồi, về đi, đừng để bị cảm.”
Bọn họ đã chạy nửa ngày đường, quần áo bên trong chắc chắn đã ướt mồ hôi, phải nhanh chóng xử lý.
Vệ Lăng quyến luyến Tần Thanh Man, Tần Thanh Man cũng quyến luyến Vệ Lăng.
Liếc nhìn ngôi nhà sau lưng một cái, Tần Thanh Man kiên trì nói: “Em muốn nhìn anh rời đi.”
Đối mặt với sự kiên trì của Tần Thanh Man, cuối cùng Vệ Lăng cũng quay đầu rời đi.
Vệ Lăng đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã biến mất bóng dáng, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Vệ Lăng nữa, Tần Thanh Man mới xoay người đẩy cửa sân, lần thứ nhất lại không đẩy ra, thò đầu nhìn một cái, cửa sân đã bị khóa.
Xem ra hôm nay Sở Sở không ra ngoài.
Vào lúc Tần Thanh Man suy nghĩ gõ cửa hay là leo hàng rào vào cửa nhà, ngỗng trong nhà đã cảm nhận được mùi của Tần Thanh Man, không ngừng dùng cánh quạt cửa.
Điều này làm cho Sở Sở đang ngồi cạnh lò lửa luyện chữ nhạy bén nhận ra được có thể là Tần Thanh Man đã trở về.
Ném thanh than chì trong tay xuống, cậu không màng đến mặc áo bông liền kéo cửa ra, sau đó nhìn thấy Tần Thanh Man đứng ngoài cửa sân.
“Chị ~”
Âm thanh vui mừng trong trẻo của đứa nhỏ vang lên, theo sau đó chính là cơ thể nhỏ bé của Sở Sở chạy về phía cửa sân.
“Sao lại không mặc áo, trở vào, trở vào mặc quần áo rồi ra mở cửa.”
Tần Thanh Man nhìn cơ thể nhỏ bé của Sở Sở không mặc áo, sắc mặt liền phát lạnh, cô tức giận.
Cơ thể của Sở Sở trước đó kém bao nhiêu không có ai hiểu rõ hơn cô, cho dù đã dưỡng mấy tháng cũng chưa dưỡng tốt, sao lại dám giày xéo cơ thể như vậy.
Giọng điệu của Tần Thanh Man vô cùng nghiêm khắc, ngay lập tức khiến cho Sở Sở bị dọa sợ.
Nhưng cậu vẫn rất nghe lời trở vào mặc áo bông rồi mới đi ra mở cửa.
Thấy Sở Sở mặc áo giống như một quả cầu, Tần Thanh Man mới thở phào một hơi, cô thật sự rất sợ Sở Sở bị bệnh, ở chỗ này bị cảm không kịp chạy chữa đó cũng không phải là một chút đau đầu nhức óc, nói không chừng sẽ phát triển thành viêm phổi.
“Chị.”
Sở Sở không giận Tần Thanh Man, lúc kéo cửa sân ra chào đón cô đã là gương mặt tươi cười.
“Chị đã về rồi.” Nhìn Sở Sở hoạt bát, Tần Thanh Man đưa tay xoa đầu cậu một cái.
“Anh rể đâu?” Sở Sở thò đầu ra ngoài cửa sân nhìn, cậu nhớ lúc Tần Thanh Man rời khỏi nhà là Vệ Lăng đến đón, vậy có lẽ hai người cũng trở về cùng nhau.
“A Lăng đã trở về quân đội rồi, anh ấy còn có nhiệm vụ trong quân đội phải xử lý.” Tần Thanh Man thấy Sở Sở thật lòng yêu mến Vệ Lăng, cũng không trêu đùa người ta, liền giải thích một câu: “A Lăng làm việc của quân đội xong sẽ trở về, chúng ta ở trong nhà đợi anh ấy.”
“Được.” Nhận được hứa hẹn, Sở Sở an tâm đóng cửa sân và khóa lại.
Tần Thanh Man thấy cậu khóa cửa cũng không nói gì, chỉ là vào cửa mấy bước cô đột nhiên phát hiện dấu chân trong sân nhà mình hình như có hơi nhiều.
Theo dấu chân, cô đã nhìn thấy cái hố sâu bên cạnh giếng nước.
“Chuyện gì thế này?”
Tần Thanh Man khiếp sợ hỏi Sở Sở, bên cạnh giếng nước nhà cô sao lại có một cái hố sâu như vậy, nếu không biết, cô và Sở Sở rơi vào phải làm sao, mùa đông lạnh thôn dân hoạt động bên ngoài nhà vô cùng ít, nếu nửa ngày kêu không ai đến sẽ lạnh chết người.
“Chị, có lẽ là anh rể đào, tối hôm qua còn tóm được ba kẻ trộm.”
Sở Sở thấy Tần Thanh Man cũng không biết nguồn gốc của cái hố này, sững sờ một chút, nhưng lập tức tự động quy công lao lên người Vệ Lăng.
“Kẻ trộm, chuyện như thế nào?” Ánh mắt Tần Thanh Man lạnh xuống.
Xem ra trước đó cô vẫn quá nhân từ khiến cho một số người trong đồn cho rằng cô dễ bắt nạt.
“Chị, đã bắt được trộm rồi, ông bí thư với ông chủ nhiệm cũng đã tới, bắt người đến nơi ở của thanh niên trí thức, nói là đợi chị trở về rồi xử lý, bọn họ còn nói…” Đã gặp người thân, Sở Sở vừa vui vẻ lại vừa phấn khởi, cái miệng nhỏ luyên thuyên không ngừng.
Đợi Tần Thanh Man vào cửa rửa mặt xong, đổi xong đồ lót ướt mồ hôi liền biết rõ nguyên nhân hậu quả của sự việc.
Nghe nói kẻ trộm là hai anh em Tần Kiến Minh và Lưu Tam Côn, sự lạnh lùng trên mặt Tần Thanh Man càng tăng thêm.
Chính vào lúc Tần Thanh Man dự định ngâm chân trong nước nóng nghỉ ngơi một chút, ngoài cửa sân nhà cô đột nhiên truyền đến tiếng khóc òa lên.
Trong đồn vắng vẻ, tiếng khóc này sao mà nghe khiến người ta sợ hãi như thế.