Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143 - Xin Kết Hôn Liên Tục Gặp Trở Ngại 2

Chương 143 - Xin kết hôn liên tục gặp trở ngại 2
Chương 143 - Xin kết hôn liên tục gặp trở ngại 2

Chu Hồng Hà không khách khí vừa khóc vừa nói kháy nhắc đến từ khi gả vào cái nhà này bà ta vì cái nhà này mà đã làm những gì, có công lao cũng có khổ lao, kết quả xảy chút chuyện bà ta liền bị người nhà và người ngoài chê trách, cuộc sống này bà ta không có cách nào sống tiếp được nữa.

“Không có cách sống thì không sống nữa, muốn ly hôn thì ly hôn.”

Tần Lỗi vốn vì chuyện của hai đứa con trai mà lo lắng bạc đầu, kết quả không nghĩ được biện pháp, lúc này bên tai còn phải nghe Chu Hồng Hà càm ràm, ông ta giận tới mức ném ra câu này rồi đập của đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng rầm rầm của khung cửa vọng lại, tiếng khóc của Chu Hồng Hà nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt càng rơi xuống dữ dội hơn.

Bà ta đã sợ rồi, thật sự đã sợ rồi.

Bà ta đã sắp năm mươi tuổi, tuổi tác này nếu bị Tần Lỗi đuổi về nhà bà ta còn sống thế nào.

Càng nghĩ càng sợ hãi, Chu Hồng Hà ôm lấy chăn khóc rống lên.

Bà ta đã hối hận rồi, hối hận vì đã trêu chọc Tần Thanh Man, sớm biết tính cách Tần Thanh Man nói một không hai, trước đây tại sao bà ta lại ức hiếp người ta như vậy, phàm là làm người thì phải chừa lại một đường lui, lúc này nhà bà ta cũng không đến nỗi khó khăn như vậy.

Khóc một đỗi, sắc mặt Chu Hồng Hà đột nhiên thay đổi, lớn tiếng kêu Tần Thải Vân.

Tần Thải Vân bị Tần Thanh Man mắng một trận không chút lưu tình, lại bị nước rửa chân dội đầy đầu đầy mặt sớm đã ảo não trở về nhà, chỉ là vừa vào cửa nhà liền nghe thấy cha mẹ đang cãi nhau, không muốn lại bị coi như súng nữa, cô ta cũng không lên tiếng, cũng không vào phòng khách mà lựa chọn ngồi xổm trong góc suy nghĩ lối thoát cho mình.

Cái nhà này cô ta không ở lại được nữa, cô ta phải đi, phải rời khỏi cái nhà này.

Ngay khi cô ta đang suy nghĩ làm sao mới có thể đường đường chính chính rời khỏi cái nhà này thì nhìn thấy Tần Lỗi đập cửa mà đi, mấy phút sau lại nghe thấy Chu Hồng Hà ở trong phòng kêu mình.

Cô ta không đáp lại, giả vờ như không nghe thấy.

Tần Thải Vân biết vì sao lúc này Chu Hồng Hà gọi mình, nhưng cô ta không muốn tận hiếu nữa, dù sao tận hiếu cũng không có người nhớ ân tình của mình.

Trong phòng ngủ, Chu Hồng Hà gân giọng không ngừng gọi Tần Thải Vân, càng gọi nét đỏ ửng trên mặt càng đậm, cuối cùng, tất cả âm thanh đều biến mất trong cổ họng.

Nằm trên giường đi lại bất tiện, chuyện không chịu nổi nhất của con người đã xảy ra trên người bà ta rồi.

Ngửi thấy mùi hôi thối trong không khí, Chu Hồng Hà chửi ầm lên, mắng Tần Lỗi, mắng Tần Thải Vân, cũng mắng Tần Thanh Man.

Nhà bên cạnh, Tần Thanh Man xử lý Tần Thải Vân xong liền trở vào nhà ngâm chân, nghỉ ngơi thật tốt.

Sở Sở cũng phấn khởi vừa nấu cháo vừa nói chuyện với Tần Thanh Man.

Cậu bé năm tuổi, không chỉ có thể chăm sóc tốt bản thân, cũng có thể chia sẻ một phần việc nhà phù hợp trong nhà, đây cũng là lý do Tần Thanh Man yên tâm để cậu ở nhà một mình, trẻ con của thời đại này không giống với trẻ con sau này.

Trẻ con trong thôn lo liệu việc nhà sớm, lúc còn rất nhỏ bọn họ đã có thể chăm sóc tốt bản thân rồi.

Bằng không người lớn làm sao ra ngoài kiếm công điểm, làm sao lên núi hái trái dại rau rừng, cũng không thể lúc nào cũng mang con bên người, nếu thật sự như thế, trẻ con chịu khổ mà cũng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc của người lớn.

Công điểm không đủ, quả dại, rau dại không kiếm đủ thì thật sự sẽ khiến người ta đói chết.

Tần Thanh Man vừa ngâm chân vừa nhìn Sở Sở thuần thục nấu cháo hạt bắp, trên mặt mang theo nụ cười thấp thoáng, cô đã suy nghĩ rồi, nhất định phải dạy dỗ ba kẻ dám đến nhà mình trộm thịt đó, giết gà dọa khỉ vô cùng cần thiết.

“Chị, chị nói xem sao mà anh rể lợi hại như thế, cái hố anh ấy đào ở nhà chúng ta khi nào, chị nói những chỗ khác trong sân có còn hố không?”

Sở Sở quả thực sùng bái Vệ Lăng, người không đến mà còn có thể bắt được kẻ trộm, cậu muốn sau này bản thân cũng trở thành người như vậy.

Có thể bảo vệ chị gái thật tốt.

Lần đầu tiên Tần Thanh Man nghe thấy Sở Sở gọi Vệ Lăng là anh rể, trong lòng cô còn rất ngượng ngùng, nhưng lúc này đã nghe quen rồi.

Đặc biệt là nhìn thấy Sở Sở thân thiết với Vệ Lăng như thế, tâm trạng của cô cũng vô cùng tốt.

Nhưng lời của Sở Sở cũng khiến cho cô xem trọng sân nhà mình hơn.

Những chỗ khác trong sân có còn cái hố khác như vậy không, cô không biết, nhưng nếu có, cô tin tưởng chắc chắc cái hố có thể chịu được sức nặng của mình và Sở Sở, bởi vì cô tin tưởng Vệ Lăng sẽ không hại bọn họ, Vệ Lăng chưa từng nói với cô chuyện trong sân, có thể là bận rộn nên quên mất, hoặc là cảm thấy không cần thiết phải nói.

Bình Luận (0)
Comment