“Đồng chí Tần Thanh Man, nói ra cháu có trình độ học vấn cấp ba, thông thường mà nói đại đội nên sắp xếp công việc cho cháu, trước đây nếu không phải cháu đưa chỉ tiêu công việc cho anh họ nhà cậu cháu thì có lẽ cháu là đồng chí làm việc cùng với mấy chú rồi.” Tiền Tương Dương cũng cười ha ha nhìn Tần Thanh Man.
Liên tục nghe được ám chỉ, trong nháy mắt Tần Thanh Man liền hiểu rõ mục đích chủ yếu của hai người Trịnh An Quốc đến nhà là gì.
Dùng một chức vụ chủ nhiệm hội phụ nữ đổi lấy việc cô thả ba người Tần Kiến Minh ra.
Khẽ cau mày, Tần Thanh Man không nói chuyện mà đang suy nghĩ.
Dù nói cô cũng không phải là người dễ dàng bị lấy lòng nhưng bí thư đại đội và chủ nhiệm trị an đồng thời mở miệng, điều này đại biểu cho hai người đều không tán thành việc đưa ba người Tần Kiến Minh đi tù, đây là định giữ vấn đề ở đồn bọn họ xử lý.
Đầu óc xoay chuyển mấy vòng, Tần Thanh Man liền hiểu rõ sự băn khoăn của hai người Trịnh An Quốc.
Đồng thời cô cũng hiểu, trừ khi cô không định sinh sống trong đồn nữa, như thế cô chắc chắn phải tiếp nhận đề nghị của hai người, bởi vì đây chính là mối quan hệ của con người trong xã hội hiện thực.
Nhìn Tần Thanh Man suy nghĩ, Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương kỳ thực đều có hơi căng thẳng.
Bọn họ không chắc chắn Tần Thanh Man có thể nghe hiểu ám chỉ của bọn họ hay không.
Chủ yếu là Tần Thanh Man quá trẻ tuổi, trẻ đến mức không có kinh nghiệm gì, bằng không, trước đây cũng sẽ không bị mấy người thím gây khó dễ.
“Sở Sở, em về phòng luyện tập chữ trước đó chị dạy em đi, chị nói chuyện với mấy chú bí thư.” Tần Thanh Man quay đầu dặn dò Sở Sở đang ngơ ngác nhìn bọn họ.
“Dạ, em biết rồi.” Sở Sở ngoan ngoãn đứng dậy về phòng.
Dù sao cậu nghe cũng không hiểu, lòng hiếu kỳ cũng không nhiều như thế.
Sai Sở Sở đi rồi, Tần Thanh Man trải qua suy nghĩ sâu xa mới nhìn về phía hai người Trịnh An Quốc nói: “Bí thư, chủ nhiệm, ba người Lưu Quân hôm nay dám đến nhà cháu ăn trộm thịt thì lần sau vẫn dám tái phạm chuyện như vậy, có lẽ là nhà cháu, cũng có lẽ là nhà người khác, có một thì có hai, chuyện này phải ngăn cản, phải nghiêm trị từ lúc đầu.”
“Đồng chí Thanh Man, bọn chú biết tính nghiêm trọng của sự việc, người chắc chắn phải nghiêm trị, nhưng cách nghiêm trị thế nào còn phải bàn bạc thương lượng, đồng chí Thanh Man, cháu nói thử xem, xử lý ba người này như thế nào mới hợp lý đây.”
Trên mặt Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương đều lộ ra nụ cười thật lòng.
Bọn họ nghe ra sự thỏa hiệp trong lời nói của Tần Thanh Man, chỉ cần không dựa theo tội danh ăn cắp đưa ba người Tần Kiến Minh đến đồn cảnh sát làm ầm ĩ lớn chuyện thì chuyện xử phạt ba người bọn họ hoàn toàn có thể thương lượng lại.
“Bí thư, đồng chí Thanh Man nói rất đúng, chuyện này cần phải giết gà dọa khỉ, phải chấn chỉnh tư tưởng của những người không an phận khác.” Tiền Tương Dương đi đầu đưa ra thái độ của mình.
Trịnh An Quốc cũng ủng hộ phạt nặng bọn người Tần Kiến Minh, ông ấy nghiêm mặt, giọng nói cũng uy nghiêm: “Cơn gió này không thể nổi lên được, đồn Kháo Sơn chúng ta phải giải quyết sạch sẽ gọn gàng, thiên tai đã đủ khiến mọi người khổ sở rồi, không thể có người lại gây ra trở ngại được.”
Thấy Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương bày tỏ thái độ, Tần Thanh Man liền đánh giá cao hai người hơn.
Cô vốn còn tưởng rằng thứ hai người này để ý là cái mũ của mình, không ngờ thực sự là suy nghĩ vì nhân dân.
Nhìn ra sự nghi ngờ của Tần Thanh Man, Trịnh An Quốc liếc nhìn Tiền Tương Dương một cái.
Tiền Tương Dương lập tức hiểu ý, ông ấy biết sau này Tần Thanh Man chính là đồng nghiệp của bọn họ, có một số chuyện cũng là lúc nên hiểu rõ, vì vậy nhỏ tiếng giải thích nguyên nhân vì sao bọn họ không đưa ba người Tần Kiến Minh đến cục công an.
Nói đi phải nói lại, tất cả đều là vì lương thực.
Mùa thu, lúc nộp lương thực trong đồn giữ lại khẩu phần lương thực nhiều hơn một chút, đối với các bà con mà nói là cơ hội thêm được một phần để sống.
“Bí thư, chủ nhiệm, xin lỗi, là cháu hẹp hòi, trước đó cháu đã hiểu lầm hai người, cháu còn tưởng…” Sắc mặt Tần Thanh Man đỏ bừng, cô đứng dậy xin lỗi Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương.
Trước đó quả thực cô không nghĩ tới nguyên nhân thật sự lại là vì lương thực.
“Đồng chí Tần Thanh Man, không trách cháu, chuyện này nếu bọn chú không tự mình nói thì người ngoài cũng sẽ không biết.”
Trịnh An Quốc không để ý xua tay một cái với Tần Thanh Man, vẻ mặt không thẹn với lương tâm: “Cô nhóc Thanh Man, nói thật chú vô cùng ghét chuyện trộm cắp vặt, đồn chúng ta cũng không phải nói không đủ lương thực ăn, mỗi năm chúng ta cũng chia thịt heo của đại đội, lên núi đi săn, nhưng chỉ là có một số người lòng không đáy nên chỉnh đốn lại.”