Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 17 - Chương 17 - Người Đàn Ông Vừa Lạnh Lùng Vừa Cương Nghị 4

Chương 17 - Người đàn ông vừa lạnh lùng vừa cương nghị 4
Chương 17 - Người đàn ông vừa lạnh lùng vừa cương nghị 4

Nhà họ Tiền, Tiền Ái Dân căn bản không đi đến nông trường tìm hiểu tin tức của Lưu Hòa Xương, một ngày tuyết rơi dày như này, anh ta có ấm đầu mới đi giúp Tần Thải Vân làm việc, đừng nghĩ rằng bản thân thích đối phương thì có thể bị bên kia thao túng.

Anh ta không phải kẻ ngốc, làm sao anh ta có thể tin Tần Thải Vân nghe ngóng tin tức của Lưu Hòa Xương là vì để giúp đỡ Tần Thanh Man.

Rõ ràng là Tần Thải Vân động tâm, muốn nẫng tay trên!

Sau khi nhấp một ngụm rượu, Tiền Ái Dân cảm thấy máu huyết trong người đang bốc lên hơi nóng, suy nghĩ một chút, thấy vẫn còn sớm, anh ta đứng dậy, mặc một chiếc áo khoác bông dày, đội một cái mũ có thể bịt tai lại và đi ra ngoài.

Ngay khi Tần Thanh Man đang dạy Sở Sở nhận mặt chữ, hai chị em liền nghe thấy tiếng viên đá nhỏ va vào cửa.

Hai chị em nhìn nhau, mỗi người cầm một cây gậy, đẩy cửa sổ ra.

Bọn họ không nhìn thấy ai, nhưng lại thấy một viên đạn giấy khá to ở trên mặt đất.

Nhìn thấy viên đạn giấy, Tần Thanh Man nhướng mày, sau đó đi ra ngoài nhặt viên đạn giấy lên, mở ra, bên trong viết rõ ràng tất cả các thông tin về Lưu Hòa Xương, ngay cả việc vợ cũ của đối phương do bạo lực gia đình mà chết cũng được ghi một cách rõ ràng.

Đây là có ai đó đang giúp cô!

Mặc dù Tần Thanh Man không biết là ai đang giúp cô, nhưng cô đã nhận của đối phương một ân tình.

Sáng sớm hôm sau, Chu Hồng Hà và Tần Hương đến gọi Tần Thanh Man đi lên thị trấn.

Thị trấn Hắc Sơn sở dĩ trở thành thị trấn là do ở gần nông trường, nông trường vô cùng rộng lớn, xung quanh tập trung đông dân cư, khi dân số tăng lên, kinh tế phát triển thì hình thành một đơn vị hành chính là thị trấn.

Đồn Kháo Sơn cách thị trấn Hắc Sơn năm dặm, ngồi xe trượt tuyết nửa giờ mới tới nơi.

Sau khi Tần Thanh Man thu xếp ổn thỏa cho Sở Sở liền cùng mấy người Chu Hồng Hà ngồi xe trượt tuyết đi về hướng thị trấn. Vì để đối phó với hai người Chu Hồng Hà, cô tỉ mỉ trang điểm cho bản thân, mặc áo bông mới.

Áo màu đỏ, quần bông xanh lá cây, thực sự rất nổi bật.

Tần Thanh Man dám ăn mặc như vậy vì cô tin rằng Chu Hồng Hà bọn họ thực sự không dám để cô gặp Lưu Hòa Xương ở khoảng cách gần.

Con ngựa cao lớn kéo chiếc xe trượt tuyết phi nhanh trên dòng sông phủ đầy một lớp băng dày.

Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Man nhìn thấy phong cảnh bên ngoài đồn Kháo Sơn sau khi xuyên thư. Hai bên sông là những ngọn núi cao nối tiếp nhau, có rất nhiều cây bạch dương mọc trên núi, những cây bạch dương đã rụng hết lá từ lâu, được sơn lại bởi lớp tuyết dày giống như cây thông Noel của những thời đại sau này.

Đáng tiếc một cái xanh ngắt, một cái tuyết trắng mênh mang.

Đám người Chu Hồng Hà dẫn Tần Thanh Man đến tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn.

Tiệm cơm quốc doanh nằm ở nơi náo nhiệt nhất trong thị trấn, đường Hồng Kỳ.

“Thanh Man, ngồi xuống trước đi, bọn thím đi xem đồng chí Lưu đã đến hay chưa.” Chu Hồng Hà giải thích với Tần Thanh Man một câu rồi cùng Tần Hương rời đi.

Tần Thanh Man biết rằng hai người bọn họ sẽ đi gặp Lưu Hòa Xương để thương lượng về việc không gặp nhau ở khoảng cách gần.

Biết âm mưu của bọn họ, cô cũng không đợi Chu Hồng Hà và Tần Hương, sau khi bọn họ rời đi, cô gọi một bát mì và bắt đầu ăn.

Thức dậy sớm, cô chưa kịp ăn sáng nên đói rồi.

Trong khi cô đang thoải mái ăn sáng, cuộc trò chuyện giữa một nam và một nữ bên cạnh cũng lọt vào tai cô.

Tiệm cơm quốc doanh là nơi sang trọng nhất trong thị trấn, nhiều cặp đôi nam nữ đi xem mắt cũng sẽ chọn nơi này để gặp mặt, tìm hiểu lẫn nhau, thế cho nên bên cạnh liền truyền đến tiếng người phụ nữ hỏi người đàn ông rất nhiều câu hỏi về hôn nhân.

Vì tò mò, Tần Thanh Man nghiêng đầu nhìn sang.

Sau đó, ánh mắt của cô bắt gặp một đôi mắt đen như mực, rất lạnh, lạnh đến mức khiến cô bất giác rùng mình một cái.

Người có đôi mắt này chính là một người đàn ông cao lớn, mặc quân phục, không chỉ có khuôn mặt lạnh lùng mà còn vô cảm, uy nghiêm và bá khí như một vị tướng thời xưa.

Cũng làm người ta sợ quá đi.

Bình Luận (0)
Comment