Tần Thanh Man vừa đưa Hoàng Uyển Thanh ra khỏi cửa chính của đồn công an liền trông thấy thân hình thẳng tắp của Vệ Lăng, còn có xe Jeep sau lưng Vệ Lăng nữa.
Không trông thấy Sở Sở đâu, tầm mắt của cô quét qua phía bên trong xe Jeep, đứa nhỏ thế mà lại ngủ mất rồi.
"Sở Sở ngủ rồi, anh dùng áo khoác bao bọc chặt chẽ cho nó rồi." Vệ Lăng đến gần Tần Thanh Man giải thích một câu, đồng thời nhìn thoáng qua cái tay đang lôi kéo cánh tay Tần Thanh Man của Hoàng Uyển Thanh một cái, nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt thế nào ấy.
Dưới cái ánh mắt của Vệ Lăng Hoàng Uyển Thanh liền rụt cổ lại một chút.
Nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm không hề buông tay.
Tần Thanh Man cũng lười quan tâm Vệ Lăng cùng Hoàng Uyển Thanh tranh nhau, nhỏ giọng hỏi: "Ngồi được không?" Bọn họ hôm nay mua rất nhiều đồ, mặc dù đồ to như xe đạp không mua được, nhưng những thứ linh tinh khác xếp chung vào cũng sắp đầy xe rồi.
"Có thể." Vệ Lăng trước đó trừ việc đưa Sở Sở đến văn phòng của Ngô Chính dạo một vòng ra, còn tìm người đem đồ đạc hôm nay mua được mang hộ về trước rồi.
Không thì xe có lớn hơn nữa, thêm một Hoàng Uyển Thanh cùng với hành lý của cô ấy cũng là quá tải.
Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng nói vậy lập tức liền yên tâm rồi.
Vệ Lăng là người ổn trọng, chắc chắn sẽ không nói bừa, hắn nói có thể thì nhất định là có thể.
Quả nhiên, xe Jeep hoàn toàn có thể chứa được toàn bộ mấy người bọn họ.
Bởi vì Hoàng Uyển Thanh dính lấy Tần Thanh Man không buông tay, Vệ Lăng không thể ngồi cùng hàng ghế với Tần Thanh Man được, chỉ có thể ngồi ở ghế phó lái, hắn vốn còn muốn ôm Sở Sở đang ngủ say vào lòng mình, nhưng Tần Thanh Man nhìn nhìn thân hình to lớn của Vệ Lăng, rất chu đáo mà giữ Sở Sở lại bên cạnh mình.
Tiểu Thạch điểu khiển xe, dưới ánh chiều tà lái xe về đồn Kháo Sơn.
Trên đường về Vệ Lăng đều không nói gì cả, mà chỉ kéo căng khuôn mặt.
Bởi vì hắn có dự cảm, ngày đầu kết hôn của hắn không chỉ phải cùng vợ tách phòng ra ngủ, mà còn có khả năng phải về kí túc xá của sư bộ để ngủ nữa.
Vừa nghĩ như thế, tâm tình của Vệ Lăng có thể tốt được mới là lạ.
Thời gian về mặc dù không ngắn hơn so với lúc lên huyện, nhưng bởi vì hôm nay ban ngày không có tuyết rơi, mặt đường cũng có chút dễ đi hơn, khi màn đêm buông xuống, mấy người Tần Thanh Man về tới đồn Kháo Sơn.
Thôn trang dưới chân núi bởi vì từng nhà sáng lên ánh đèn dầu lờ mờ mà lộ ra sự ấm áp vô cùng.
Hoàng Uyển Thanh nhìn thôn trang trước mắt bỗng nhiên cảm thấy thích đồn Kháo Sơn, đồn Kháo Sơn có Tần Thanh Man, "Thanh Man, nơi này của các cô thật đẹp."
Tần Thanh Man cũng thích đồn Kháo Sơn.
Đừng nhìn đồn Kháo Sơn nghèo khó, nhưng cả nước hiện tại chỗ nào chả nghèo, cô tin tưởng chỉ cần cải cách mở cửa, đồn Kháo Sơn nhất định có thể ở nhóm đầu tiên mà giàu lên.
Bởi vì nơi này có tài nguyên thiên được trời ưu ái ban tặng, cũng có cảnh quan thiên nhiên xinh đẹp tinh khiết.
"Uyển Thanh, nơi này chính là đồn Kháo Sơn, sư bộ XXX còn cần lái xe về phía trước thêm tầm chục phút nữa, tôi đưa cô đi sư bộ nhé?" Tần Thanh Man ôm Sở Sở nhỏ giọng hỏi Hoàng Uyển Thanh, đối phương nếu đã đến tìm người thân, đương nhiên nên đưa người đến sư bộ.
Hoàng Uyển Thanh len lén nhìn góc mặt Vệ Lăng một cái, cẩn thận từng li từng tí một nói: "Thanh Man, tôi… tôi có thể trước tiên đi nhà cô ở lại một đêm không?"
"Tại sao vậy?" Tần Thanh Man cảm thấy kỳ lạ trước lựa chọn của Hoàng Uyển Thanh.
Mặc dù nói cô cứu người ta, nhưng cô ấy đã có thể ngàn dặm xa xôi đến đây "tìm người thân", không phải càng hy vọng gặp được người mình vẫn luôn ngày nhớ đêm mong từ cái nhìn đầu tiên sao?
Vệ Lăng tại lúc Tần Thanh Man hỏi Hoàng Uyển Thanh cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Hắn cũng muốn biết Hoàng Uyển Thanh có ý gì.
Hoàng Uyển Thanh lại len lén nhìn Vệ Lăng lần nữa, mới đỏ bừng cả mặt trả lời Tần Thanh Man: " Tôi….tôi vẫn còn chưa chuẩn bị tốt." Cô ấy là đang căng thẳng, trải qua chuyện của Chu Bảo Căn, trong lòng cô ấy rất hỗn loạn, đối với việc đi sư bộ XXX lúc này có chút kháng cự.
Tần Thanh Man có thể hiểu được tâm trạng của Hoàng Uyển Thanh, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói, "Vậy hôm nay cô ở nhà tôi đi, ngày mai tôi lại đưa cô đến sư bộ."
"Thanh Man, cô thật sự quá tốt rồi." Hoàng Uyển Thanh vui vẻ ra mặt với Tần Thanh Man.
Vệ Lăng ngồi trước tâm trạng lại không được tốt đẹp lắm.
Hoàng Uyển Thanh ở lại, cũng có nghĩa là hắn không thể ở lại nhà, phải về sư bộ.
Tần Thanh Man cảm nhận được sự bất mãn của Vệ Lăng, lén lén từ ghế sau vươn tay ra gãi gãi cánh tay Vệ Lăng, mặc dù cách một lớp áo bông dày dặn, nhưng cô biết Vệ Lăng nhất định có thể cảm giác được.