Nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Vệ Lăng, Hoàng Uyển Thanh mới phản ứng được là Tần Thanh Man đã kết hôn rồi, người đàn ông trước mắt khiến cô ấy sợ hãi này chính là chồng người ta, trái tim bé nhỏ run rẩy, Hoàng Uyển Thanh cẩn thận dịch ghế đến sát bên người Tần Thanh Man.
Kiên định không đổi kề sát bên Tần Thanh Man.
Vệ Lăng nhìn thấy động tác nhỏ của Hoàng Uyển Thanh thiếu chút nữa tức đến bật cười.
Trong mắt cô gái này thực sự không có mình, thậm chí còn muốn đào góc tường (cướp vợ) của mình nữa, nếu vẫn ở kiếp trước, hắn đã muốn xử chết cái cô gái không biết trời cao đất dày này rồi.
Tần Thanh Man vô cùng nhạy cảm đối với của xúc của Vệ Lăng, lập tức phát giác ra Hoàng Uyển Thanh trong lúc vô tình lại chọc phải người ta rồi, nhìn thấy hai người hoàn toàn không có hảo cảm gì với nhau, cô thật sự rất muốn vỗ trán hỏi mấy người nhà họ Vệ, làm thế nào mà ghép được cái couple như thế này vậy, hoàn toàn không hợp tí nào luôn ấy!
"Thanh Man, ngày mai cô cùng tôi đi đến sư bộ XXX có được không?"
"Được chứ." Tần Thanh Man liếc nhìn Vệ Lăng một cái.
Bị cảnh cáo, Vệ Lăng im lặng đứng dậy thu dọn bát đũa, hết cách rồi, nhỡ chọc vợ không vui, phải làm việc bồi tội thôi.
Vệ Lăng vừa đứng dậy, Tiểu Thạch và Sở Sở cũng theo sau giúp đỡ.
Hoàng Uyển Thanh có lòng muốn giúp đỡ thu dọn, nhưng trông thấy bóng lưng của Vệ Lăng, cô ấy đứng tại chỗ do dự không thôi, cũng không biết vì sao, cô ấy thật sự rất sợ Vệ Lăng, dáng vẻ Vệ Lăng nhìn cũng không hung dữ, mà ngược lại còn rất đẹp, nhưng cô ấy vẫn cứ thấy sợ hãi trong lòng.
"Uyển Thanh, ngồi xuống đi, bọn họ đều là con trai, để bọn họ thu dọn, chúng ta ngồi nói chuyện." Tần Thanh Man giải vây giúp Hoàng Uyển Thanh.
"Vâng." Hoàng Uyển Thanh thở phào một hơi thuận thế ngồi xuống.
Lúc này Tần Thanh Man đương nhiên cũng không hỏi Hoàng Uyển Thanh đến sư bộ XXX để tìm ai, chỉ có thể nói đến mấy chuyện ở Kinh Thành, biệt thự ở hiện đại của Tần Thanh Man cũng ở Kinh Thành, nhưng Kinh Thành bây giờ với Kinh Thành mấy chục năm sau hoàn toàn không giống nhau, cô muốn nghe xem Kinh Thành hiện tại có dáng vẻ như thế nào.
Có Tần Thanh Man dẫn đầu mở ra chủ đề nói chuyện, suy nghĩ của Hoàng Uyển Thanh quay trở lại Kinh Thành.
Sau đó chậm rãi kể cho Tần Thanh Man nghe về một Kinh Thành mới mẻ, cũng đặt nền tảng cho việc sau này tiến tới Kinh Thành của Tần Thanh Man.
Vệ Lăng cùng Tiểu Thạch và Sở Sở thu dọn xong bát đũa, phòng bếp, bọn họ liền chuẩn bị trở về sư bộ.
Sắc trời cũng không còn sớm nữa, mọi người đều cần nghỉ ngơi.
Tần Thanh Man đích thân tiễn Vệ Lăng ra.
Ngày đầu tiên kết hôn đã phải xa nhau, trên mặt tình cảm mà nói hai người đều cảm thấy không nỡ.
Trong đêm tối, tay hai người nắm chặt lấy nhau.
"Ngủ sớm một chút, sáng mai anh lại đến đón bọn em." Vệ Lăng dặn dò Tần Thanh Man.
"Vâng." Tần Thanh Man nương theo ánh đèn xa xa lưu luyến khuôn mặt Vệ Lăng, đã quen trong nhà có Vệ Lăng rồi, lần này Vệ Lăng đột nhiên rời đi, cô cảm thấy trong lòng vắng vẻ trống rỗng.
"Trở về thôi, bên ngoài lạnh lắm." Vệ Lăng không nỡ để Tần Thanh Man phải chịu lạnh.
Ngắm nhìn tình cảm dịu dàng trong mắt Vệ Lăng, Tần Thanh Man thừa dịp đêm tối nhón chân lên nhẹ nhàng lưu lại ấn ký của mình trên môi Vệ Lăng, chạm môi xong liền quay người chạy đi, chỉ mấy giây liền biết mất sau rèm che phòng.
Vệ Lăng sững sờ nhìn theo bóng lưng đã khuất sau rèm của Tần Thanh Man một hồi lâu mới đưa tay lên sờ sờ bờ môi.
Độ ấm lưu lại đã sớm biến mất, nhưng cảm giác đọng lại trong ký ức vẫn mới nguyên.
Vừa sờ môi, khoé miệng Vệ Lăng hơi nhếch lên, ý lạnh trên mặt cũng dịu bớt.
Từ nhà họ Tần đến sư bộ, khí thế trên người Vệ Lăng đã thu lại hết, chỉ còn lại sự hạnh phúc không cần nói thành lời, là sự hạnh phúc vững chắc không ai có thể xen vào được.
Tiểu Thạch vừa lái vừa lén lút đánh giá Vệ Lăng.
Cậu ấy ngưỡng mộ Vệ Lăng, cũng tò mò về sự thay đổi của Vệ Lăng, một người đàn ông mạnh mẽ cứng rắn có thể vì một cô gái mà thay đổi đến như thế này, thật sự rất thần kỳ.
Sư bộ cách thôn Kháo Sơn không xa, cho dù lái xe trên mặt tuyết có hơi khó, nhưng hơn hai mươi phút sau cũng đã đến nơi.
Vệ Lăng vừa vào ký túc xá đã lại lần nữa bị vây chặt.
"Lão Vệ cậu thực sự lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi?!" Ánh mắt ba người Đỗ Hoành Nghị nhìn về Vệ Lăng tựa như đang nhìn thấy một cây vạn tuế ra hoa vậy.