Viên Hướng Dương thậm chí còn mang theo một chút khát khao, “Lão Vệ, đồn Kháo Sơn rất tốt, phong cảnh đẹp, người dân cũng thành thật chất phác, một điểm quan trọng hơn nữa là người quản lý của bọn họ khá tốt, kiểm soát nghiêm ngặt, không có chuyện lung tung rối loạn gì xảy ra cả, nếu không phải cha mẹ không nỡ xa quê thì tôi cũng muốn để bọn họ chuyển đến đồn Kháo Sơn, ở gần tôi, cũng tiện cho tôi chăm sóc bọn họ.”
“Đúng vậy, cả đại đội Hồng Kỳ thì đồn Kháo Sơn là nơi có dân phong tốt nhất.”
Đỗ Hoành Nghị tán thành với lời của Viên Hướng Dương.
Tả Cao Bằng cũng như có điều suy nghĩ, “Lão Vệ này, đầu xuân sang năm chúng tôi tới giúp cậu dựng nhà, lúc cậu dựng nhà nhớ giữ lại cho tôi một chỗ ở xung quanh nhá, đợi sau này tôi kết hôn rồi cũng dựng một cái ở bên cạnh nhà cậu, mọi người ở cùng cũng tiện quan tâm lẫn nhau hơn.”
Vừa nghe thấy Tả Cao Bằng nói như vậy, không chỉ có Vệ Lăng nhìn anh ấy, mà đến cả Đỗ Hoành Nghị và Viên Hướng Dương cũng nhìn chằm chằm vào Tả Cao Bằng.
Vệ Lăng là trong lòng có phỏng đoán, hai người còn lại là vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Đỗ Hoành Nghị trực tiếp hỏi ra, “Lão Tả, cậu không muốn điều chuyển trở về sao?” Bốn người bọn họ mặc dù thân đều ở ngoài biên cương, nhưng tới đây do nhiều loại nguyên nhân khác nhau, quê nhà cũng cách xa, vốn dĩ đều có ước mơ được trở về.
Trong ký túc xá không có người ngoài, Tả Cao Bằng mặc dù không nói rõ nhưng vẫn tiết lộ ra một chút.
"Cha mẹ tôi gửi thư đến, quê nhà bên đó tạm thời sống không được tốt lắm, bọn họ hy vọng tôi đừng trở về, nếu có thể ở bên này ổn định là tốt nhất, dù sao sư bộ của chúng ta vẫn còn mở rộng, từ sư đoàn đến phân khu, đến lúc đó cắm rễ mười năm tám năm cũng không có vấn đề gì, trong tám năm mười năm đó chẳng nhẽ tôi cứ mãi độc thân sao."
Tả Cao Bằng nói đến đây liền thoải mái cười lên.
Anh ấy rất cởi mở, cũng thuận theo sự phát triển của thời đại.
Đỗ Hoành Nghị cùng Viên Hướng Dương trầm mặc, bọn họ kỳ thực cũng rất mơ hồ, đối với tương lai cũng không có nhiều chắc chắn, nơi nhà hai người bọn họ ở cũng không tốt được đến đâu, cũng có nghĩa là cho dù bọn họ ở lại bên này cũng không gặp liên lụy gì.
Vệ Lăng nhìn thấy cảm xúc của ba chiến hữu có chút sa sút, dùng ngón tay gõ gõ lên thành giường, nói: "Kỳ thực sư bộ của chúng ta rất tốt, có không gian phát triển rất lớn, thay vì vội vàng trở về còn không bằng ở lại yên ổn làm việc."
"Lão Vệ, có phải cậu nhận được thông tin gì rồi không?"
Ánh mắt ba người Đỗ Hoành Nghị nhiệt tình nhìn Vệ Lăng.
Vệ Lăng lắc đầu, "Tôi rất ít khi liên lạc với người nhà, cho dù có liên lạc cũng chỉ nói đến những chuyện trong gia đình, cho nên có rất nhiều chuyện tôi đều không hiểu rõ, nhưng chúng ta luôn có mắt nhìn, các cậu nhìn cách thức ở khắp nơi xem, số lượng lớn người có học thức đều được sắp xếp xuống nông thôn, bọn họ đều là những nhân tài do quốc gia bồi dưỡng ra, mà bọn họ còn cần xuống nông thôn để rèn luyện, chúng ta cần gì phải vội vã trở về, tôi cảm thấy trước tiên cứ hoãn lại một chút, chờ đợi thời cơ."
Đối với việc đất nước sau này phát triển đến như thế nào hắn không biết, nhưng hắn cũng đã từng là người mưu tìm quyền lực.
Cái thứ như quyền lực không tiến thì sẽ lùi, một bên trấn áp bên còn lại.
Bốn người bọn họ bây giờ cho dù là địa vị hay quyền lực đều chỉ thuộc nhóm tiểu nhân vật, làm những người có địa vị bé nhỏ như vậy tạm thời chỉ cần biết giữ mình, chăm sóc tốt bản thân là được rồi.
Vệ Lăng luôn tin tưởng rằng một ngày nào đó sẽ có cơ hội cho bọn họ một bước lên cao.
"Tôi cảm thấy Vệ Lăng nói không sai, chúng ta cứ chấp hành theo sắp xếp của Đảng và quân bộ là được rồi, không cần thiết phải làm thêm chuyện gì." Ba người Đỗ Hoành Nghị nhìn nhau nhất trí tán thành lời Vệ Lăng nói, đồng thời trong lòng cũng ổn định lại.
Vừa ổn định lại, lập tức những thứ nghĩ tới cũng tương đối nhiều.
"Lão Tả, vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo, đã sớm tính đến vấn đề nhà cửa cho mình rồi, như thế này đi, cũng không cần phải đợi đến lúc kết hôn mới sửa phòng nữa, đầu xuân lúc chúng ta giúp Lão Vệ dựng nhà cũng tiện dựng luôn cho mấy nhà chúng ta đi, nói không chừng đến lúc đó đồn Kháo Sơn lại thành khu vực người nhà của sư bộ chúng ta ấy chứ."
Khi Đỗ Hoành Nghị nói ra những lời này cũng đã trải qua suy nghĩ rất nghiêm túc rồi.
Sư bộ bọn họ mới đến đây đóng quân mấy năm, trước mắt gia quyến đi theo cũng không nhiều, chờ đến khi sư bộ mở rộng, xung quanh an ổn, khẳng định sẽ có rất nhiều người nhà của quân nhân đến đoàn tụ, người nhà nhiều rồi, nhất định sẽ có khu vực dành cho người nhà.
"Lão Đỗ nói đúng, chúng ta xác thực nên sớm chút phòng ngừa chu đáo."
Viên Hướng Dương cũng đem ánh mắt chuyển về đồn Kháo Sơn.