Nữ đồng chí đi cùng tên là Điền Thu Vân, là một nữ binh y tế có tính cách hào sảng hoạt bát. Thấy Hoàng Uyển Thanh bị Đỗ Hoành Nghị dọa, nhanh chóng nhỏ giọng an ủi Hoàng Uyển Thanh, “Đồng chí Hoàng, cô đừng nghe đồng chí Đỗ Hoành Nghị dọa, thời gian ngắn như vậy nước mắt chưa đến mức đóng băng không tan được đâu.”
“Ừm, tôi biết mà.” Hoàng Uyển Thanh gật đầu, lại bổ sung thêm một câu, “Tôi biết sống ở đây cần phải bảo vệ bản thân như thế nào, nhưng vẫn cảm ơn đồng chí Đỗ đã nhắc nhở, anh ấy có ý tốt.”
Độ Hoành Nghị vốn cho rằng Hoàng Uyển Thanh sẽ khóc nhè, hoặc là tỏ thái độ cho mình thấy, không cô ấy lại nghĩ rõ ràng như vậy.
Cũng bởi vậy mà làm anh ấy cảm thấy xấu hổ vì đã trêu ghẹo con gái nhà người ta, thế là anh ấy dứt khoát thành thật lái xe.
Trên xe, Điền Thu Vân có trách nhiệm khuấy động bầu không khí, làm cho bầu không khí bớt lạnh lẽo, đồng thời làm Hoàng Thanh Uyên vơi bớt đi sợ hãi, không nỡ rời khỏi nhà Tần Thanh Man.
Nhà họ Tần, Tần Thanh Man đưa mắt nhìn xe jeep đi xa mới vào nhà cũng Vệ Lăng và Sở Sở.
Sở Sở vào nhà là ngay lập tức đi cắt củ cải trắng cho hai con ngỗng lớn ăn. Đường ruột của ngỗng ngắn, tiêu hóa nhanh nên rất mau đói, cần phải bổ sung thức ăn bất cứ lúc nào.
Cảm nhận độ ấm trong phòng khách, Tần Thanh Man nói với Sở Sở vài câu liền lôi Vệ Lăng về căn phòng phía tây.
Trái tim Vệ Lăng không ngừng run rẩy khi được Tần Thanh Man nắm tay kéo vào căn phòng phía tây, ngay cả hít thở cũng nhanh hơn bình thường một chút. Hắn nhớ nụ hôn đêm qua lúc chia tay Tần Thanh Man đã trao cho hắn.
Cũng vì nụ hôn đó mà cả đêm qua hắn không sao ngủ nổi.
Lúc này vợ kéo hắn vào phòng, có phải là…
Giờ phút này, trong đầu Vệ Lăng suy đoán ra đủ mọi thứ, trong lòng cũng thấp thoáng chút chờ mong.
Tần Thanh Mạn cũng không biết trong đầu Vệ Lăng đang nghĩ cái gì, vừa mới vào phòng phía tây, cô liền thấy một chiếc hộp đựng đồ trang điểm đang đặt trên giường được Hoàng Uyển Thanh để lại.
Hôm qua những đồ trang điểm cô thu dọn đều được Hoàng Uyển Thanh để lại.
Thậm chí Hoàng Uyển Thanh còn để lại một bức thư ngắn gọn cùng với mấy tầm phiếu lương thực.
Thư rất ngắn, chỉ có mấy câu, “Thanh Man, cảm ơn cô đã cứu tôi, cũng cảm ơn cô đêm qua đã cho tôi ở lại. Trong lòng tôi, cô đã là một người bạn tốt nhất. Bạn kết hôn mà tôi lại chưa chuẩn bị đầy đủ gì cả, đành để lại phiếu ba mươi cân lương thực. Đây là quà tân hôn tôi tặng cô, mong cô đừng ghét bỏ.”
Cuối thư có ký tên Hoàng Uyển Thanh.
Đọc thư xong, trong lòng Tần Thanh Man cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô một mình đơn độc xuyên đến thế giới này, đối với cô mà nói thì cô là người không có bạn. Cô chỉ có một người thân là Sở Sở và một người chồng là Vệ Lăng. Cuối cùng thì hôm nay Hoàng Uyển Thanh đã thêm vào vị trí bạn bè còn trống, làm cho vốn tình cảm của cô ở đời này trở nên phong phú hơn.
Những ý nghĩ kiều diễm trong đầu Vệ Lăng đã biến mất hết sạch sau khi nhìn thấy bức thư Hoàng Uyển Thanh để lại.
Từ thời khắc Hoàng Uyển Thanh biết giữ chừng mực trở đi, hắn đã không còn nhắm vào cô gái đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của bọn họ nữa.
“Uyển Thanh là một cô gái hiền lành.” Tần Thanh Man trân trọng cất thư với phiếu lương thực vào trong hòm, còn đống đồ trang điểm kia thì đặt trên hộp.
Đồ trang điểm là vật phẩm tiêu hao, đến lúc cần hưởng thụ thì cứ hưởng thụ.
“Anh đã cho người để ý đến Tề Vệ Anh.” Sau khi không còn nhằm vào Hoàng Uyển Thanh nữa, Vệ Lăng cũng sẵn lòng giúp đỡ cô ấy.
“Ừm, nếu chị họ của Hoàng Uyển Thanh có thể tra được tin tức của Vệ Anh thì có nghĩa là ở Bạch Thành thật sự có người như vậy. Nhưng có lẽ người đó sẽ đổi tên, lúc điều tra anh chú ý một chút.” Tần Thanh Man dặn dò Vệ Lăng.
“Được.”
Vệ Lăng nhìn tay Tần Thanh Man một hồi lâu, cuối cùng cũng nắm lấy.
Tần Thanh Man bị nắm tay sửng sốt mất một giây xong liền đỏ mặt, nhưng cô cũng không giãy ra mà tùy ý để Vệ Lăng nắm.
“Vợ ơi.” Cuối cùng Vệ Lăng cũng được quang minh chính đại gọi Tần Thanh Man là vợ.
Trái tim của Tần Thanh Man đập rộn lên, còn gương mặt thì càng đỏ hơn, thậm chí còn có xu thế lan xuống tận cổ.
Nhìn Tần Thanh Man như vậy, trong lòng Vệ Lăng nóng bừng lên, ánh mắt nhìn Tần Thanh Man cũng nóng rực hơn hẳn.
Thấy tình cảnh càng ngày càng phát triển theo hướng kỳ quái, lý trí của Tần Thanh Man cuối cùng cũng quay trở về, bởi vì cô nghe thấy tiếng Sở Sở đang chơi với ngỗng bên ngoài phòng khách.
Cô hung hăng trợn mắt nhìn Vệ Lăng một cái, cô liếc mắt nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ ngồi xuống.
Kết quả phòng ngủ thật sự quá là đơn sơ, ngoại trừ giường đất cùng với mấy thứ vừa mua đặt trên bàn ra thì cô chẳng thể tìm nổi một chỗ để ngồi.
“Thanh Man, có phải em có chuyện muốn nói với anh không?”
Vệ Lăng biết Tần Thanh Man sẽ không mặc áo khoác lên giường, nghĩ nghĩ, hắn dứt khoát to gan ôm lấy cô tựa vào sau cửa.