Giải quyết mối họa ngầm một cách hoàn mỹ 2
Cha mẹ qua đời từ khi cậu còn nhỏ, không còn nhớ rõ nữa, chỉ có ký ức với Tần Thanh Man là sâu sắc nhất. Khi trước, mặc dù chị gái đối với cậu cũng quan tâm, nhưng tuyệt đối không thể nào tốt bằng chị gái bây giờ được.
Ít nhất là chị gái trước kia sẽ không dạy cậu học chữ.
Nghĩ đến học chữ, Sở Sở liền kéo tay Tần Thanh Man, muốn khoe với chị gái thành tích của mình. Thế nhưng bởi vì chữ được viết bằng nước, đã sớm bị lò sưởi hun đến bốc hơi biến mất không còn dấu vết rồi.
Nhìn thấy đứa nhỏ kinh ngạc đến miệng cũng hơi hé ra, dáng vẻ đáng yêu mềm mại vô cùng, Tần Thanh Man cũng bật cười.
Cô cúi người ngồi xuống khích lệ nói: "Em viết lại lần nữa cho chị xem nào."
"Vâng"
Được chị khích lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Sở đỏ bừng hết cả lên, trông càng thêm đáng yêu. Cầm lấy cái que đã nhúng nước, viết lên đất, lần này cậu không đối chiếu với chữ mẫu Tần Thanh Man để lại cho nữa.
Tần Thanh Man cẩn thận quan sát Sở Sở đặt bút, cũng xem trình tự viết chữ của đứa nhỏ.
Thấy chỗ nào không đúng cũng không chỉ ra ngay, mà chờ khi cậu bé viết xong hết toàn bộ, ánh mắt sáng long lanh nhìn về phía mình, cô mới vươn tay sờ lên mái tóc mềm mại của Sở Sở, khen ngợi: "Viết đúng hết rồi, xem ra Sở Sở là nghiêm túc học tập nha."
"Hi hi."
Đứa nhỏ cười đến vui vẻ lại có chút ngượng ngùng.
Tần Thanh Man lại túm túm một nhúm tóc trên đầu đứa nhỏ một lần nữa, rồi mới nắm bàn tay của Sở Sở dạy cậu viết lại chính xác từng chữ một. Dù sao cũng chỉ là học vẹt, nên cũng không tính là đã biết.
Sở Sở rất thông minh, sau khi được Tần Thanh Man bắt tay dạy ba lần, đã triệt để nhớ kỹ cách viết của các chữ rồi.
"Được rồi, mấy chữ này em luyện cũng lâu rồi, mình không viết nữa, đi nấu cơm trưa trước đã." Tần Thanh Man biết việc học không phải chuyện ngày một ngày hai có thể xong, nghĩ đến Sở Sở trước đó còn thiếu hụt dinh dưỡng, nên cũng không nóng vội đốt cháy giai đoạn.
"Vâng."
Sở Sở rất nghe lời Tần Thanh Man, lập tức cất gọn cây gậy, rồi theo sát bên người Tần Thanh Man để giúp đỡ.
Mặc dù không giúp được việc lớn, nhưng cầm đôi đũa, lấy cái bát cậu vẫn có thể làm được.
Điều này khiến Tần Thanh Man càng thêm đau lòng, thương xót cậu bé.
Trong nhà vẫn còn rất nhiều củi, nhiệt độ trong phòng thấp nhất cũng vẫn luôn duy trì ở mức mười mấy độ, là mức nhiệt thoải mái nhất.
Cơm nước xong xuôi, hai chị em ôm theo đĩa lê đông lạnh, ghé người nằm bò trên cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài phòng.
Tuyết rơi dày hơn trước, gió cũng thổi mạnh hơn, trời đất một mảng mênh mông, mịt mờ. Cũng may nhà gỗ ở Đông Bắc đều là dùng cả tấm gỗ to dựng lên, bên ngoài tường còn làm thêm một tầng giữ ấm, do đó mới có thể chống chịu được dưới cái lạnh căm căm như vậy.
Cắn một miếng lê đông lạnh, Sở Sở vui thích đến mức đôi mắt to trong veo cũng híp hết cả lại.
"Chị, buổi sáng em có nhìn thấy chị họ Thải Vân đi lên trấn." Lời nói bất thình lình của đứa nhỏ dọa Tần Thanh Man giật mình.
"Làm sao em biết chuyện này?" Tuy là Tần Thanh Man trên trấn có trông thấy bóng dáng của Tần Thải Vân, nhưng cô vẫn hết sức ngạc nhiên khi một đứa nhỏ như Sở Sở thế mà không biết làm thế nào lại biết được chuyện Tần Thải Vân có lên trấn.
Suy cho cùng thì người trong lòng có quỷ chắc chắn sẽ không rêu rao khắp nơi là mình muốn đi làm chuyện xấu.
"Chị ơi, sau khi bọn chị đi không lâu em liền nhìn thấy chị Thải Vân lén lén lút lút ngồi lên xe bò của nhà thím Trương để ra ngoài, mà chúng ta lên trấn chỉ có một con đường này, chị Thải Vân bọn họ đi về hướng đó cũng chính là đi lên trấn rồi."
Sở Sở đúng là vô cùng thông minh, còn biết căn cứ theo tình huống để phân tích.
"Sở Sở nhà ta thật là thông minh."
Tần Thanh Man khen ngợi xoa xoa đầu đứa nhỏ, đồng thời cũng càng chắc chắn Tần Thải Vân nhất định sẽ làm gì đó với Lưu Hòa Xương. Chẳng qua, những việc này chẳng liên quan gì đến cô, cô từ trước đến giờ chưa từng ép cô ta, cũng chẳng cố tình dẫn dắt cô ta làm gì.
Quả nhiên, mọi việc đích thực đúng như Tần Thanh Man phỏng đoán.
Đúng là có người muốn leo lên cành cao, muốn rời khỏi cái nông thôn nghèo khó này, muốn trở thành phu nhân của lãnh đạo.
Sau khi nhóm người của Chu Hồng Hà rời đi không lâu, Tần Thải Vân liền tìm cớ để lên xe bò của thím Trương đi lên trấn, cô ta đi lên trấn chỉ chậm hơn 20 phút so với nhóm người của Chu Hồng Hà, thế nhưng điều đầu tiên cô ta làm lại là đi gặp Lưu Hòa Xương.
Tiền Ái Dân vẫn là muốn giúp cô ta, ngoài những việc phải giấu kín không thể tiết lộ liên quan tới Lưu Hòa Xương và vợ trước ra, những tin tức khác đều nói ra hết.
Tần Thải Vân suy nghĩ mất cả một buổi tối cuối cùng vẫn quyết định ra tay.