Rèm cửa buông xuống, những ánh mắt vụng trộm ẩn núp bên ngoài đều có chút tiếc nuối mà thu về.
Trước đó âm thanh rộn rã trong sân nhà họ Tần thật sự là quá vui vẻ, thu hút sự chú ý của một số nhà xung quanh, có vài người tò mò nhìn trộm qua sân nhà họ Tần.
Liền phát hiện ra cuộc sống hạnh phúc của hai vợ chồng Tần Thanh Man.
Mọi người đều vô cùng hâm mộ, sau khi Tần Thanh Man với Vệ Lăng vào lại trong phòng, bọn họ cũng thu ánh mắt lại, chỉ còn Tần Thải Vân cả người cứng đờ sững sờ đứng dưới cửa sổ.
Cảnh tượng ở chung đầy lãng mạn trong sân nhà Tần Thanh Man giữa cô với Vệ Lăng đã cho cô ta một cú đá kích vô cùng nặng nề.
Cô ta sờ lên cái đầu vẫn còn phải đội mũ của mình.
Cũng không biết là vì mùa đông nên vết thương hồi phục chậm hay sao mà sau khi nghỉ ngơi điều dưỡng, còn chăm sóc tốt da đầu, số tóc bị giật mất mãi vẫn chưa móc lại. Chỉ cần nghĩ tới tóc cô ta thành ra như vậy là do hai con ngỗng trong nhà Tần Thanh Man làm, Tần Thải Vân lại bắt đầu hít thở dồn dập.
Đôi tay lạnh cóng không ngừng run rẩy.
“Thải Vân, Thải Vân ——”
Nhưng vào đúng lúc này, Chu Hồng Hà lớn giọng gọi cô ta.
Tần Thải Vân biết Chu Hồng Hà gọi mình làm gì, cố nhịn xuống vài giây, cô ta mới dẫm mạnh đôi chân đã sớm chết lặng khập khiễng đi về nhà.
Cho dù có ý kiến thì bây giờ cô ta cũng chỉ có thể yên lặng chờ cơ hội tới.
Khoảng thời gian hạnh phúc rất dễ dàng qua đi, một nhà ba người sau khi đắp xong người tuyết liền ngồi trên giường gạch trong phòng phía đông vừa ăn lê ướp lạnh lạnh thấu tim, vừa thưởng thức ba người tuyết nắm tay nhau bên ngoài cửa sổ. Vẻ mặt của cả ba đều giống nhau.
Tuy Vệ Lăng không cười tươi như Tần Thanh Man với Sở Sở nhưng cơ thể hắn lười biếng dựa vào đầu giường, khắp người đều lộ ra sự vui vẻ.
“Chị, vẫn là em thông minh, em đã làm ấm giường sưởi trong phòng phía đông từ trước rồi.” Sở Sở vừa cắn lê ướp lạnh vừa đứng trên giường gạch đi từ đông sang tây rồi lại đi từ tây sang đông.
Cậu đang thấy rất vui, vui đến mức không ngồi yên nổi.
“Sở Sở nhà ta thông minh nhất.” Tần Thanh Man không nhịn được mà duỗi tay xoa xoa cái đầu của Sở Sở.
Sau một khoảng thời gian bổ sung dinh dưỡng, tuy tóc của đứa trẻ này còn hơi mềm nhưng đã đen hơn không ít, không khô héo như lúc vừa mới gặp.
“Chị, chị sờ đầu em nữa đi.”
Sở Sở vui tươi hớn hở chủ động đặt đầu mình vào tay Tần Thanh Man.
Chủ động đưa tới, Tần Thanh Man có ngu mới không xoa, xoa xong mới hỏi một câu, “Tại sao lại để chị sờ nữa thế?”
“Bời vì em phát hiện ra em được chị sờ đầu nên mới thông minh đó.”
Sau khi ăn lê ướp lạnh xong, Sở Sở lấy khăn lau sạch tay rồi mới ôm lấy Tần Thanh Man cười hì hì.
Ngũ quan xinh xắn, vẻ mặt phấn khởi.
Nhìn thấy Sở Sở như vậy, trong lòng Tần Thanh Man cũng cảm thấy vô cùng mềm mại.
Sở Sở này hoàn toàn khác với lúc cô vừa gặp, Sở Sở như thế này mới đúng là em trai của Tần Thanh Man cô.
Trong hoàn cảnh ấm áp, hai chị em chênh lệch tuổi tác nhào vào trêu nhau.
Vệ Lăng ngồi một bên nhìn, bình tĩnh che cạnh giường, đề phòng hai chị em trêu chọc nhau lỡ rơi xuống đất. Hắn đang dùng cách thức của mình để bảo vệ vợ và em vợ.
Khi trong nhà họ Tần đang vô cùng ầm ĩ vui vẻ thì Hoàng Uyển Thanh đã đến phòng làm việc của thanh niên trí thức Bạch Thành đặt tại Đông Bắc cùng với Đỗ Hoành Nghị và Điền Thu Vân.
Nơi này cơ quan chuyên tiếp nhận các thanh niên trí thức, cũng là nơi công chứng quan hệ lương dầu của các thanh niên trí thức.
Bình thường thanh niên trí thức tới đây sẽ có ba nơi để đi.
Thanh niên trí thức làm lao động tay chân có thể vào khu nông trường (Bao gồm cả binh đoàn xây dựng) làm thanh niên trí thức nông trường, mỗi tháng sẽ có bao mươi đồng tiền lương cố định, ăn cơm sẽ ăn ở nhà ăn, không quá chênh lệch so với công nhân trong thành phố.
Một loại lao động tay chân khác nữa là ‘chen hàng[1]’ chính là tham gia sản xuất nông sản với dân địa phương, loại này cần công điểm đổi lương thực, không có tiền.
[1]Tham gia sản xuất ở nông thôn
Thanh niên trí thức ngoại trừ lao động chân tay ra thì còn có thể lựa chọn lao động trí óc, chính là làm các loại công việc như dạy học hoặc làm bác sĩ.
Nhưng công việc dạy học hoặc làm bác sĩ rất được săn đón, một củ cải trắng một hố, nhanh chóng bị phân chia hết.
Lúc Hoàng Uyển Thanh ghi danh, nhân viên làm việc hỏi cô ấy muốn vào nông trường hay xuống nông thôn tham gia sản xuất.
Nhân viên làm việc hỏi như vậy là vì thấy hai người Đỗ Hoàng Nghị với Điền Thu Vân mặc quân trang, còn nếu như trước đây, bọn họ sẽ cho người xuống thẳng nông thôn tham gia sản xuất luôn.
Hoàng Uyển Thanh không hiểu những thứ này, vùng nông thôn trước đó nhà cô ấy sắp xếp cho cô ấy xuống căn bản không phải là Bạch Thành, cũng không nói những điểm quan trọng trong đó cho cô ấy biết.
Ù ù cạc cạc, Hoàng Uyển Thanh hỏi đến nông trường là đi đâu còn tham gia sản xuất là đi đâu.
Nhân viên làm việc nhẫn nại giải đáp từng điều một.
Hoàng Uyển Thanh nghe thấy nông trường cách đồn Kháo Sơn không xa, ngay bên cạnh đại đội Hồng Kỳ, muốn ở gần Tần Thanh Man một chút, thế là cô ấy lập tức chọn đại đội Hồng Kỳ.
Có thể nói vận may của cô ấy khá tốt, chó ngáp phải ruồi, chọn đúng nơi khá ổn.
Nếu mà xuống nông thôn tham gia sản xuất, có lẽ không được mấy ngày đã khóc nhè rồi.