Hoàng Uyển Thanh không biết thế giới thực tế lại có nhiều con đường như vậy. Hơn một tiếng sau, cuối cùng cô ấy cũng tới nông trường Hồng Kỳ.
Nông trường Hồng Kỳ rất lớn, cửa chính cũng lớn, cột cửa cao lớn hai bên được chủ tịch viết lời bình.
Trời rất lạnh, cô ấy thậm chí còn có thể nhìn thấy công nhân ra ra vào vào bên trong nông trường.
Nhìn thế nào cũng đều là cảnh tượng phồn vinh.
Đối mặt với cuộc sống của thanh niên trí thức sắp bắt đầu, Hoàng Uyển Thanh hưng phấn như uống phải máu gà vậy, điều làm cho cô ấy càng cảm thấy hưng phấn hơn là cô ấy cảm thấy nhất định mình có thể tìm được anh trai nhà bên.
“Đồng chí Đỗ, tôi đến nơi rồi, cảm ơn hai người đã tiễn tôi.”
Hoàng Uyển Thanh không định để Đỗ Hoành Nghị lái xe đưa mình vào trong nông trường, bởi vì người nhà đã dặn trước, bảo cô ấy không được tỏ vẻ có đặc quyền, cũng không được để cho người khác cảm thấy cô ấy có đặc quyền.
“Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, nếu không thì để chúng tôi giúp cô mang hành lý vào?”
Đỗ Hoành Nghị nhớ lại cái hòm to đùng của Hoàng Uyển Thanh, không đành lòng để Hoàng Uyển Thanh, một cô gái mảnh mai yếu ớt, một mình bận rộn giữa trời đông giá rét.
“Không được, đồng chí Đỗ, đồng chí Điền, rất cảm ơn hai người hôm nay đã tiễn tôi, sắc trời không còn sớm, hai người nhanh chóng quay về đi kẻo trời tối.” Hoàng Uyển Thanh đã làm phiền Đỗ Hoành Nghị gần một ngày rồi, cũng ngại làm phiền người ta thêm.
“Được rồi, đồng chí Hoàng Uyển Thanh, tạm biệt.”
Đỗ Hoành Nghị nhìn ra được Hoàng Uyển Thanh thật sự mạnh mẽ từ tận trong xương cốt, gật nhẹ đầu, xuống xe giúp cô ấy xách hành lý xuống.
“Đồng chí Đỗ, đồng chí Điền, tạm biệt.”
Hoàng Uyển Thanh vẫy vẫy tay với Đỗ Hoành Nghị cùng Điền Thu Vân.
“Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, bảo trọng, nông trường Hồng Kỳ cách sư đoàn chúng tôi không xa, nếu cô gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì cứ gửi thư cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tới.” Trước khi đi Đỗ Hoành Nghị vẫn không quá yên lòng với Hoàng Uyển Thanh, cuối cùng để lại một câu thật lòng.
“Được, tôi đã biết.”
Hoàng Uyển Thanh rất có hảo cảm với Đỗ Hoành Nghị mới quen không lâu này.
Ấn tượng xấu trong suy nghĩ của Hoàng Uyển Thanh về Bạch Thành cuối cùng cũng dần biến mất vì Tần Thanh Man, Vệ Lăng, Sở Sở, Đỗ Hoành Nghị, còn có mấy người thử trưởng Vương của sư đoàn nữa. Hoàng Uyển Thanh tin rằng trên đời này người tốt nhiều hơn người xấu.
Đưa mắt nhìn xe jeep đi xa, lúc này Hoàng Uyển Thanh mới chuyển tầm mắt đến cửa chính của nông trường.
Cửa chính rộng rãi không hề được che đậy, muốn vào là vào, muốn ra là ra. Cách đó không xa chính là vô số các tòa nhà đang phả ra khói xanh, xa hơn nữa là ruộng đất, lúc này trong ruộng là tuyết phủ trắng xóa, yên lặng mang theo trời đông giá rét.
“Đồng chí, cô là thanh niên trí thức tới báo danh đúng không?”
Ngay khi Hoàng Uyển Thanh đang quan sát nông trường, nơi mình sẽ sinh sống sau này thì một giọng nói vang lên từ một bên.
Hoàng Uyển Thanh nghiêng đầu liền thấy một người đàn ông ăn mặc rất chỉnh tề.
Tuổi tác không lớn, kiểu quần áo có hơi khác so với dân bản xứ, mà giống phong cách trong thành phố trước kia hơn. Lại nhìn thấy trong đó có hai người đeo kính, Hoàng Uyển Thanh lập tức hiểu được đây là mấy thanh niên trí thức xuống nông thôn mấy năm trước.
“Xin chào các vị đồng chí, tôi là thanh niên trí thức vừa tới báo danh, tên là Hoàng Uyển Thanh.” Hoàng Uyển Thanh giới thiệu bản thân với mấy người kia.
“Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, cô là thanh niên trí thức tới báo danh sớm nhất trong mấy năm nay đấy. Đến đến, chúng tôi dẫn cô đi báo danh.” Mấy vị đồng chí nghe thấy Hoàng Uyển Thanh là thanh niên trí thức mới tới báo danh liền càng thêm nhiệt tình.
Hành lý của Hoàng Uyển Thanh có nhiều hơn nữa cũng không đủ cho mấy người kia giúp.
Thế là mấy người vây quanh Hoàng Uyển Thanh đi đến nơi báo danh.
Xa xa, mấy nữ đồng chí nhìn thấy các nam đồng chí nhiệt tình vây xung quanh người Hoàng Uyển Thanh thì nhếch miệng, ánh mắt nhìn Hoàng Uyển Thanh cũng mang theo vài phần thương hại.
Thanh niên trí thức mới tới này chưa biết rõ tình hình thế nào mà lại dám để Triệu Thiên Thành, Ngô Vệ Dân tới gần, có lẽ sau này sẽ bị lừa đến mảnh xương vụn cũng không còn.
“Không nhắc chút hả?” Một cô gái trong đó thấy bóng lưng Hoàng Uyển Thanh đi xa, có chút không đành lòng.
“Nhắc kiểu gì, trong xưởng người nào không biết quan hệ trong nhà Triệu Thiên Thành với Ngô Vệ Dân. Việc này người ngoài không thể nhắc nhở được, chỉ có thể nhìn xem thanh niên trí thức mới tới này có thông minh hay không thôi. Nếu thật sự thông minh thì chỉ cần tiếp xúc vài lần là có thể biết được nhân phẩm của hai tên họ Triệu với họ Ngô này.”
“Đúng vậy, hai người này một người trong nhà làm trong Cách Ủy Hội, một người là nhà xưởng trưởng, mấy người chẳng phải là gì như chúng ta nào dám đắc tội.”
“Đi thôi, đi thôi, chúng ta còn đừng nhìn nữa, nếu đám Triệu Thiên Thành kia không đạt được mục đích không biết chừng lại cho rằng chúng ta giở trò xấu. Chúng ta đi nhanh thôi, không trêu vào nổi, tránh đi.”
“Đi mau.”
Chưa đến một phút, mấy cô gái đã toàn toàn biến mất.