Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217 - Không Phải Người Ngoài Có Phải Là Có Thể Ngủ Chung Trên Một Cái Giường Đất Không? 5

Chương 217 - Không phải người ngoài có phải là có thể ngủ chung trên một cái giường đất không? 5
Chương 217 - Không phải người ngoài có phải là có thể ngủ chung trên một cái giường đất không? 5

Hoàng Uyển Thanh nhìn hộp cơm đặt trên lan can, lông mày nhíu chặt, cô ấy không lấy hộp cơm mà quay người vào phòng đóng cửa lại.

Dù sao cô ấy chắc chắn sẽ không ăn hộp cơm này.

Bên kia, Long Quyên Quyên vẻ mặt căng thẳng chạy xuống lầu, vừa đi qua ngã rẽ đã bị bốn người Triệu Thiên Thành ngăn lại.

“Đồng chí Triệu, tôi đã giao hộp cơm cho đồng chí Hoàng Uyển Thanh rồi.”

Long Quyên Quyên sắc mặt nhợt nhạt báo cáo với Triệu Thiên Thành.

“Uyển Thanh có nhận không?” Triệu Thiên Thành vốn còn đang cà lơ phất phơ nghe Long Quyên Quyên báo cáo xong mắt liền phát sáng. Ngay cả xưng hô với Hoàng Uyển Thanh cũng không thèm tránh hiềm nghi nữa, gọi thẳng tên vô cùng thân mật.

Trong lòng Long Quyên Quyên hơi co rúm lại, nhớ lại hộp cơm đặt trên lan can, khẳng định gật gật đầu, “Có, đồng chí Hoàng Uyển Thanh có nhận.”

“Được rồi, cô đi đi.”

Triệu Thiên Thành hài lòng, hào phóng phất tay thả Long Quyên Quyên đi.

Long Quyên Quyên lập tức cúi thấp đầu nhanh chóng chạy.

“Thủ lĩnh, xem ra thanh niên trí thức họ Hoàng này cũng chẳng thanh cao như ngoài mặt, ngoài miệng thì bảo không cần nhưng khi cơm ngon canh ngọt đưa tới còn nhận nhanh hơn cả người khác. Em nói rồi, mấy nữ thanh niên trí thức ai cũng như nhau cả thôi, người mềm thịt non, xuống nông thôn rồi có mấy ai thực sự làm được việc. Anh nhìn đi, có lẽ chẳng được mấy hôm kiểu gì họ Hoàng này cũng phải đến cầu xin anh thôi.”

Ngô Vệ Dân thấy tâm trạng Triệu Thiên Thành tốt, nhịn không được nói thầm một câu.

“Vệ Dân, đừng có gọi họ Hoàng này họ Hoàng nọ, chúng ta phải tôn trọng người ta, gọi đồng chí.” Triệu Thiên Thành cảnh cáo Ngô Vệ Dân.

Đồng thời cũng tỏ thái độ mình nghiêm túc với Hoàng Uyển Thanh cho mấy người kia biết.

“Vâng, thủ lĩnh, bọn em nghe theo anh hết. Sau này bọn em sẽ đều kính trọng gọi đồng chí Hoàng Uyển Thanh là đồng chí Hoàng.” Ngô Vệ Dân nhìn ra được Triệu Thiên Thành có ý với Hoàng Uyển Thanh, nhanh chóng phụ họa theo Vương Cát với Chu Thao.

Không còn cách nào, cha của Triệu Thiên Thành là chủ nhiệm Cách Ủy Hội, một người đắc đạo gà chó thăng thiên.

“Đi, anh mày mời mấy chú đến tiệm quốc doanh ăn cơm, uống rượu.” Tâm trạng của Triêu Thiên Thành khá tốt, vung tay dẫn ba người Ngô Vệ Dân lái xe đạp đến tiệm quốc doanh ăn cơm.

Tuy trời đã tối nhưng lại đúng giờ ăn cơm, bây giờ mà đến tiệm quốc doanh chắc chắn sẽ được ăn thức ăn ngon.

Tần Thanh Man ở đồn Kháo Sơn hoàn toàn không biết Hoàng Uyển Thanh vừa tới nông trường Hồng Kỳ đã bị người khác để ý. Lúc này cả nhà bọn họ đang ăn cơm chiều.

Bởi vì có đầy đủ thịt để ăn, cộng thêm có Vệ Lăng ở nhà nên Tần Thanh Man không hề keo kiệt tiết kiệm thịt lợn rừng.

Tần Thanh Man để Vệ Lăng cắt miếng thịt ba chỉ bị đông cứng lại thành từng miếng nhỏ hình lập phương to khoảng một tấc, sau đó bắc nồi đun dầu. Cô định làm món thịt kho tàu.

Thịt ba chỉ kho tàu cần nhiều dầu, ăn nhiều sẽ ngấy thế là Tần Thanh Man lại bảo Vệ Lăng cắt thêm non nửa bốn củ cải trắng.

Thịt ba chỉ sau khi xào ép mỡ thừa ra, sau đó bỏ hương liệu, tương, men đỏ tạo màu vào hầm.

Hầm một tiếng, thịt bắt đầu mềm nhừ, Tần Thanh Man bỏ củ cải trắng đã cắt sẵn bỏ vào trong nồi hầm chung.

Đốt lửa lên, để lửa hầm liu riu.

Khi màn đêm buông xuống, không chỉ trên dưới nhà họ Tần ngập tràn mùi thịt đậm đà mà ngay cả toàn bộ đồn Kháo Sơn cũng toàn mùi thịt thoang thoảng.

Ngửi mùi thịt thơm mê người này, ánh mắt của tất cả dân làng đều dồn vào nhà của Tần Thanh Man.

Nhà của Tần lão đại phất lên rồi, con nhóc Tần Thanh Man đúng là đã tìm được một người đàn ông tốt.

Thời đại này, chỉ cần được ăn no, có thịt có cá để ăn đã khiến người khác phải hâm mộ rồi.

Rất nhiều người nuốt ực một ngụm nước miếng trong miệng, đồng thời tự tưởng tượng ra cảnh mình cũng được cắn một miếng thịt thật to, thèm thịt, rất rất thèm thịt.

Hy vọng thời tiết mau chóng tốt lên, mọi người khỏe mạnh còn lên núi săn bắn.

Đỗ Hoành Nghị tới nhà đúng vào lúc khắp đồn Kháo Sơn đều tràn ngập mùi thịt, không chỉ có anh ấy mà cả Viên Hướng Dương, Tả Cao Bằng còn có cả Tiểu Thạch cũng tới.

Nhưng bọn họ cũng không rảnh rỗi, đều bắt tay vào làm.

Bọn họ lấy được trong nhà ăn sư đoàn mấy cái bánh ngô với chút thức ăn.

Kiểu bất ngờ tới thăm nhà này, chủ nhà chắc chắn sẽ không làm thức ăn cho bọn họ nhưng ngửi thấy mùi thịt của nhà họ Tần, cho dù bọn họ có ăn bánh ngô cũng thấy ngon.

Quan trọng hơn là, đây là lần đầu tiên Tả Cao Bằng với Viên Hướng Dương tới, bọn họ tới cho biết nhà.

Thế là nhà họ Tần vừa mới dọn thức ăn lên bàn, cửa nhà đã bị gõ.

Vệ Lăng đang trong bếp giúp Tần Thanh Man nên Sở Sở đi mở cửa.

Sở Sở vén rèm trong phòng khách lên liền nhận ra Đỗ Hoành Nghị với Tiểu Thạch trong bóng đêm, sau đó đi ra mở cửa.

Bình Luận (0)
Comment