Ngày hôm trước ngửi thấy mùi thơm canh gà của nhà Tần Thanh Man, hôm nay lại là gà hầm nấm của nhà Chu Hồng Hà, hai ngày liên tiếp đều bị mùi thơm hành hạ, mấy hộ trong nhà nuôi có mấy con gà quả thực không chịu nổi dày vò như vậy.
Dù sao miêu đông lâu như vậy, sắp trước tết nếu thời tiết tốt trong thôn sẽ tổ chức vào núi quy mô lớn một lần, vào núi thì có thịt ăn, vì để chuẩn bị vào núi, hiện giờ quả thực có thể giết gà bồi bổ cơ thể.
Cứ như vậy, nhà nhà đều được ăn thịt.
Thời tiết hôm nay quả thực vô cùng tốt, mãi cho đến buổi trưa cũng không có dấu hiệu tuyết rơi gió thổi, Lưu Hòa Xương đã hưởng thụ đãi ngộ của con rể mới ở nhà Chu Hồng Hà một bữa, trên bàn rượu sẵn men rượu cũng đáp ứng Tần Lỗi giúp sắp xếp anh vợ vào nông trường.
Cứ như thế ông ta ở nhà Chu Hồng Hà càng được hoan nghênh.
Nếu đã là con gái mình chọn, Tần Lỗi và Chu Hồng Hà cũng cam chịu số phận, cộng thêm hiện tại sắp xếp con trai cả vào nông trường, ngay cả tiền cũng không cần tốn, hai vợ chồng nhất thời càng coi trọng chuyện hôn sự đã không còn cách nào thay đổi được này.
Huống chi Lưu Hòa Xương đã trở thành con rể nhà bọn họ, đợi đến khi con trai nhỏ làm việc, lúc đó chắc chắn không tính là chuyện gì.
Hy sinh một đứa con gái đổi lại nhiều lợi ích như vậy, Tần Lỗi và Chu Hồng Hà đều cảm thấy đáng giá.
Nụ cười với Lưu Hòa Xương cũng trở nên vô cùng chân thành.
Một bữa cơm ăn đến hơn hai giờ chiều mới kết thúc, trong thời gian của bữa nhậu này, Tần Lỗi không chỉ đồng ý gả con gái, hai bên còn định ngày kết hôn cụ thể, là mười lăm tháng giêng năm sau.
Ngày lành tháng tốt để sum họp nhất.
Cơm nước no nê, Lưu Hòa Xương và bà mai nhân lúc thời tiết không tệ định trở về trấn trên.
Đã thừa nhận con rể mới, cả nhà Tần Lỗi quả quyết muốn tự mình tiễn người đến cửa sân, đúng lúc Tần Thanh Man đang ở trong viện nhà mình ôm một ít củi đốt muốn về phòng, hai bên đối mặt vô cùng bất ngờ.
Nhìn thấy Lưu Hòa Xương, tận sâu trong lòng Tần Thanh Man thầm nói một câu xui xẻo.
Nói thật, cô không muốn gặp Lưu Hòa Xương chút nào, chỉ cần nhớ đến bọn người Chu Hồng Hà trước đây vì người đàn ông này mà tính toán mình, cô vô cùng chán ghét tên Lưu Hòa Xương này, sớm biết sẽ gặp phải, cô thà rằng bếp lò trong nhà không có củi cũng đợi đối phương đi rồi mới ra nhà chính.
Mang tâm trạng không định gặp, Tần Thanh Man giả vờ như không nhìn thấy người, ôm củi đốt mải miết đi thẳng vào nhà chính.
Tần Thải Vân có thể có chút lay động, hoặc là cho rằng hôn nhân đã ổn định, nhìn thấy Tần Thanh Man, cũng không biết nảy sinh tâm lý gì lại nhiệt tình chào hỏi: “Chị Thanh Man, ôm củi đấy à?”
Một tiếng chào hỏi này của cô ta vang lên bất ngờ, âm thanh lại lớn, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung đến sân nhà Tần Thanh Man.
Trong lòng Tần Thanh Man khó chịu, nhưng lại không thể giả điếc, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lỗi và Chu Hồng Hà, lễ phép chào hỏi: “Chú hai, thím hai.”
“Thanh Man à, nhanh chóng vào nhà đi, lát nữa lò lửa tắt trong nhà sẽ lạnh đấy.”
Chu Hồng Hà lúc này hoảng sợ đến mức mồ hôi lạnh từ sau lưng trượt xuống sống lưng.
Chu Hòa Xương vốn là muốn giới thiệu cho Tần Thanh Man lại trở thành con rể nhà mình, chuyện này nhìn thế nào, xấu ra sao, bà ta sao không biết xấu hổ giới thiệu hai người quen biết chứ.
Tần Thanh Man vốn không muốn làm quen Lưu Hòa Xương, thuận theo lời của Chu Hồng Hà quay đầu liền đi thẳng vào cửa nhà.
Ở cửa nhà Tần Lỗi, Lưu Hòa Xương nhìn cái sân mà bóng dáng Tần Thanh Man đã biến mất hồi lâu không thể khôi phục tinh thần.
Dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng ông ta đã nhìn thấy rõ gương mặt của Tần Thanh Man.
Gương mặt đó xinh đẹp giống như đóa hoa đẹp nhất, dáng người đó hoàn mỹ đến mức giống như nữ thần trong mộng.
“Bác gái, cô gái này tên Thanh Man, là Tần Thanh Man sao?” Lưu Hòa Xương nhìn về phía cả nhà Chu Hồng Hà, ánh mắt mang theo sự xem xét và nặng nề.
Nhìn gương mặt khó chịu của Lưu Hòa Xương, trong lòng Tần Thải Vân liền hồi hộp luống cuống.
Tần Thanh Man trải qua hơn hai tháng điều dưỡng ăn uống đàng hoàng, sớm đã giống như phượng hoàng niết bàn, trở nên sáng chói, cô ta làm việc mỗi ngày hoàn toàn không có cách so sánh với đối phương, cũng không có cách nào so sánh được…