"Tối nay chúng ta sẽ gói há cảo ăn."
Tần Thanh Man hiểu tâm tư của Sở Sở, không hề keo kiệt bèn đồng ý.
Không phải chỉ là một bữa há cảo sao, nhà cô có thức ăn, đủ ăn, buổi tối sẽ gói há cảo bột trắng. Thời gian A Lăng tới nhà cô, họ vẫn chưa từng gói há cảo, hôm nay cứ xa xỉ một bữa, vừa ăn cá hầm vừa ăn há cảo.
"Chị, đây chính là đậu phụ lông sao, sao không thay đổi gì hết?"
Thằng bé vĩnh viễn không ngồi yên được, cũng đừng nghĩ sẽ yên vị bao nhiêu, vào lúc Tần Thanh Man chỉ huy Vệ Lăng nhào bột cắt bột, Sở Sở xốc rơm trên giỏ mây ở gần lò ra nhìn đậu phụ ở bên trong.
Đậu phụ trải qua một đêm lên men, có hơi khác với đậu phụ tươi, nhưng vẫn chưa mọc nấm lông.
"Ít nhất phải độ mười ngày." Tần Thanh Man cũng không ngăn cản Sở Sở, cô biết thằng bé biết chừng mực, chỉ hơi tò mò thôi.
"Mất mười ngày ạ!"
Sở Sở rất tiếc nuối, cậu còn tưởng đậu phụ lông sẽ có thể nhanh chóng gặp cậu.
"Trời lạnh, thời gian lên men dài một chút, nếu là cuối thu, bốn năm ngày là được rồi." Lúc Tần Thanh Man đáp lời Sở Sở, đảo dưa chua bên trong nồi, dưa chua này chốc nữa sẽ bỏ vào trong mì ăn, dùng mỡ lợn xào một xíu thơm hơn.
"Chị, thơm quá."
Ngửi được hương thơm của dưa chua, Sở Sở buông xuống sự tò mò đối với đậu phụ lông, theo bên cạnh Tần Thanh Man nhìn dưa chua xèo xèo dầu trong nồi.
"Sở Sở, đưa đĩa cho chị."
Tần Thanh Man nói, rác một nắm tỏi tươi xanh biếc vào trong nồi, nhanh chóng đảo đều ra hương thơm của tỏi tươi.
Tỏi tươi thơm hòa quyện với mùi thơm của dưa chua khơi dậy vị giác của ba người.
Sở Sở cũng nhanh chóng đưa đĩa tới.
Bên Vệ Lăng cũng cắt mì xong, chỉ đợi sau khi dưa chua ra khỏi nồi, nước sôi thả mì vào.
"A Lăng, vào nhà bếp múc cá hầm ra, chốc nữa nấu nước mì và thức ăn kèm." Tần Thanh Man vừa múc dưa chua ra khỏi nồi vừa dặn Vệ Lăng.
Trong nhà có thêm một người, bất cứ chuyện gì cũng tiện hơn rất nhiều.
Nếu là trước kia, chuyện này tuyệt đối chỉ có thể do cô làm, dù sao Sở Sở vẫn còn nhỏ, chuyện có thể giúp được cô có hạn.
"Anh đi ngay."
Vệ Lăng cũng bị dưa chua xào sáng sớm của Tần Thanh Man kích thích ứa nước bọt, vội vàng đến nhà bếp múc cá hầm.
Sau mười mấy phút, gia đình ba người ngồi bên bếp lò hạnh phúc và sợi mì dai ngon.
Mì do Vệ Lăng nhào cắt ra ngon hơn Tần Thanh Man tự nhào, bởi vì dai hơn, mì thủ công càng dai mới càng ngon, mì như vậy mặc kệ là làm thành mì nước hay là mì trộn khô đều cực kỳ dậy vị.
Ngon.
Tần Thanh Man và Sở Sở đều có sức ăn ít, một bát mì đã thỏa mãn vị giác của hai người.
Vệ Lăng thì khác, dạ dày của người tập võ vốn to hơn người bình thường, cộng thêm hắn là đàn ông, sức ăn phải gấp hai lần sức ăn của Tần Thanh Man và Sở Sở cộng lại.
Gần nửa chậu mì xuống bụng mới coi như là ăn no.
May mà bây giờ hắn là cấp đoàn trưởng, cũng may đơn vị làm việc là bộ đội, nếu đổi thành công việc bình thường, với sức ăn này đoán chừng sẽ đói thời gian dài.
Tần Thanh Man và Sở Sở ngưỡng mộ nhìn Vệ Lăng.
Vệ Lăng bị nhìn có hơi ngại, vành tai hơi đỏ.
"A Lăng, bọn em ngưỡng mộ anh, người xưa từng nói ăn được là phúc, chứng tỏ sức khỏe tốt." Tần Thanh Man nhìn ra sự ngại ngùng của Vệ Lăng, giải thích một câu, cô thật sự không có ý chê Vệ Lăng ăn nhiều, dạ dày của người có thể chất tốt quả thực lớn hơn người bình thường.
Sở Sở cũng nghiêm túc gật đầu: "Anh rể, thấy anh ăn cơm ngon quá, nếu không phải bụng em chỉ có từng này, em cũng muốn ăn thêm bát nữa."
Thằng bé nói thật, tay nghề nấu ăn của Tần Thanh Man rất tuyệt, Vệ Lăng ăn cơm ngon, khiến cậu tăng cơn thèm ăn.
Vừa nãy, nếu không phải Tần Thanh Man ngăn cậu, cậu còn muốn ăn thêm chút nữa.
May mà không ăn nữa, Sở Sở cảm thấy bây giờ bụng mình cực kỳ no.
"Ăn tới no bảy phần là phải dừng ngay, bởi vì lúc con người đưa thức ăn vào, đại não phản ứng sẽ chậm hơn vài phút, lúc no bảy phần, não của em cảm thấy vẫn chưa no, thực ra bụng của em đã no rồi. Đây chính là lý do tại sao buông đũa xuống mấy phút sau sẽ đột nhiên cảm thấy rất no."
Tần Thanh Man nhìn ra suy nghĩ của Sở Sở, giải thích một câu.
"Đúng vậy, mỗi bữa ăn no bảy phần là được." Vệ Lăng gật đầu tán đồng quan điểm của vợ.
Đừng thấy hắn ăn rất nhiều, quả thực chỉ no bảy phần.
"Em...em nghe lời chị và anh rể." Sở Sở thấy vẻ mặt của Tần Thanh Man và Vệ Lăng đều rất nghiêm túc, lập tức quản chặt miệng và tư tưởng của mình.
"Ngoan." Tần Thanh Man thấy Sở Sở rất ngoan, vươn tay xoa đầu thằng bé.
"He he --" Thằng bé cười rất vui.