Cửa vừa mở ra, nhìn thấy bà nội cùng một cô gái xinh đẹp đi tới, cô gái rất trẻ, một đôi mắt long lanh cực kỳ xinh đẹp, giống như biết nói chuyện vậy.
Sơn Oa Tử chỉ nhìn Tần Thanh Man một cái đã hơi đỏ mặt, cúi đầu: "Cô Thanh Man."
"Đây là Sơn Oa Tử?" Tần Thanh Man dựa vào ký ức của nguyên chủ nhận ra Sơn Oa Tử, đối mặt với Sơn Oa Tử có dáng người cao lớn, cô có hơi ngạc nhiên.
Cha mẹ của Sơn Oa Tử đều mất rồi, mấy tuổi đã sống cùng ông bà nội, có thể là vì cha mẹ mất hết, thằng bé không thích tiếp xúc với người khác, bình thường đều theo phía sau Trịnh An Khang phụ giúp, nguyên chủ ít nhất đã mấy năm không gặp cậu ấy rồi.
Hôm nay vừa gặp, khác biệt rất nhiều so với trong ký ức.
"Đúng, chính là Sơn Oa Tử, ít nói, cô nó đừng ghét."
Ánh mắt của vợ Trịnh An Khang nhìn cháu trai tràn ngập tình thương.
"Thím nói gì vậy, sao lại ghét, Sơn Oa Tử lớn rồi, sau này nhà họ Trịnh sẽ ngày càng tốt lên, thím và chú An Khang cũng có thể hưởng phúc rồi." Tần Thanh Man biết hai ông bà lớn tuổi nuôi một đứa trẻ khó khăn nhường nào.
"Đợi thêm vài năm nữa, đợi vài năm Sơn Oa Tử cưới vợ, chúng ta sẽ có thể yên tâm hoàn toàn rồi."
Trong mắt của vợ Trịnh An Khang có lo âu.
Năm nay, bà ấy cảm thấy rõ ràng mình sợ lạnh hơn, chân cũng cứng hơn, cũng không biết còn có thể nhìn thấy Sơn Oa Tử cưới vợ sinh con hay không.
Tần Thanh Man là người mẫn cảm, lập tức phát giác được nỗi lo ấu giấu dưới khuôn mặt tươi cười của vợ Trịnh An Khang, cô không giúp được chỉ có thể chuyển đề tài: "Chú An Khang, khai xuân năm sau nhà cháu muốn xây căn nhà, tay nghề của chú tốt, muốn đặt một lô gia cụ ở chỗ chú, cháu dùng phiếu lương thực đổi."
Thời này không thể nói mua, phải nói đổi, nếu không sẽ bị cắt đuôi tư bản chủ nghĩa.
"Thanh Man muốn đặt gì?" Trịnh An Khang buông việc đang làm xuống, mời Tần Thanh Man vào, căn phòng này của ông cũng đốt lò lửa, nếu không vốn không thể làm mộc vào mùa đông.
"Chú, cháu muốn làm riêng một bộ bàn ghế, hai cái tủ lớn, tủ bát, bàn làm việc..." Tần Thanh Man nói ra gia cụ đã sớm thương lượng với Vệ Lăng, cuối cùng đề ra kiểu dáng gia cụ do cô cung cấp.
Trịnh An Khang vừa nghe đã biết là 'đơn hàng' lớn.
Điều này tương đương với sắm sửa mới vật phẩm bên trong một căn nhà, đặt hàng như vậy cũng có giá trị xa xỉ.
Trịnh An Khang lau đôi tay thô ráp trên quần áo, mời Tần Thanh Man ngồi xuống bên lò lửa, ông ấy nghiên cứu bản vẽ do Tần Thanh Man đưa.
Sơn Oa Tử thì nhanh nhạy rót cho Tần Thanh Man một cốc nước mật ong.
Khu rừng Đông Bắc, chỉ cần chăm chỉ thì không thiếu mật ong chính thống, mà nước pha mật ong cũng là quà đãi khách cao nhất ở chỗ họ.
Tần Thanh Man nhận lấy nước mật ong do Sơn Oa Tử đưa rồi uống một ngụm.
Tuy mùa đông lạnh, nhưng cũng phải kịp thời bổ sung lượng nước.
Vào lúc Tần Thanh Man uống nước, Sơn Oa Tử cũng nghiêng đầu nhìn bản vẽ trong tay Trịnh An Khang, chỉ nhìn một cái cậu ấy đã nhìn ra khác biệt.
Gia cụ trên bản vẽ này tinh xảo và đẹp hơn, cứ lấy cái tủ quần áo lớn đó mà nói, cho dù là cung tiêu xã ở huyện cũng không có kiểu đẹp như vậy, còn cao to như thế, để làm ra phải mất không ít gỗ.
"Thanh Man, chú có thể làm hết những món gia cụ này, chỉ là vật liệu sử dụng có thể khá nhiều."
Trịnh An Khang nhìn một lúc lâu mới do dự lên tiếng.
Ông ấy không phải không làm được, mà lo lắng lấy giá cao thì Tần Thanh Man sẽ không chọn làm ở nhà ông ấy.
"Chú An Khang, cháu biết những đồ gia cụ này đều rất phí gỗ, cũng phí giờ công, chú cứ yên tâm làm, cháu dựa theo giá của cung tiêu xã đổi cho chú." Tần Thanh Man thấy Trịnh An Khang không nói ra chi phí giờ công liền biết ông ấy rất thành thật.
Nhưng sao cô lại không biết ngại chiếm tiện nghi của một ông lão, dứt khoát chủ động lên tiếng.
Người nhà họ Trịnh nghe Tần Thanh Man nói vậy mới thở phào một hơi, cũng càng nhiệt tình với Tần Thanh Man hơn.
"Hai trăm cân lương thực." Trịnh An Khang đưa ra giá cả, mức giá này của ông ấy rất hợp lý, hai tủ quần áo cao to đã tốn không ít gỗ và giờ công, còn có bàn trang điểm, bàn ghế các kiểu, miếu thờ, ông ấy và cháu trai ít nhất phải làm tới khai xuân năm sau mới có thể làm xong.
Trước đó Tần Thanh Man cùng Vệ Lăng tới cung tiêu xã dạo, biết giá của gia cụ.
Tính nhẩm một chút, với hai trăm cân lương thực, nhà họ Trịnh tuyệt đối không chiếm hời bao nhiêu, thế là gật đầu đồng ý: "Chú An Khang, cháu đồng ý, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
Ba người nhà họ Trịnh đều căng thẳng nhìn Tần Thanh Man, họ vô cùng lo lắng Tần Thanh Man đổi ý.