Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 267 - Chương 267 - Cảnh Giới Tối Cao Của Khoe Khoang 10

Chương 267 - Cảnh giới tối cao của khoe khoang 10
Chương 267 - Cảnh giới tối cao của khoe khoang 10

Vệ Lăng ôn hòa gật đầu với Sơn Oa Tử, mặc nhận xưng hô của thiếu niên.

Trong thôn là như vậy, sống cùng một thôn, rất nhiều gia đình đều bà con với nhau, có lẽ là người thân trong ba đời, có lẽ đã quá năm đời, nhưng sống trong cùng một thôn, nhà nào cũng sẽ dựa theo vai vế xưng hô.

Sơn Oa Tử gọi Vệ Lăng là dượng vẫn được coi là tốt, thậm chí còn có người già sáu bảy mươi tuổi gọi Tần Thanh Man một tiếng cô, hoặc bác.

Ngay cả đứa trẻ nhỏ như Sở Sở cũng có cháu chắt.

"A Lăng, đây là chú An Khang." Tần Thanh Man nhìn Trịnh An Khang đứng ở cổng nhìn mình và Vệ Lăng, chủ động giới thiệu ông ấy với Vệ Lăng.

Là vãn bối, họ nên chào hỏi Trịnh An Khang trước.

"Chú An Khang." Vệ Lăng theo xưng hô của Tần Thanh Man với Trịnh An Khang mà xưng hô, đồng thời đưa giỏ mây nhỏ đang xách trong tay cho Sơn Oa Tử ở bên cạnh.

Sơn Oa Tử thuận tay nhận lấy, kết quả rất nặng tay.

Cậu ấy đoán có thể không chỉ mười ký thịt.

"A Lăng đúng không, mau, mau cùng Thanh Man vào nhà ngồi, bên ngoài lạnh." Trịnh An Khang gọi Tần Thanh Man và Vệ Lăng vào.

"Thanh Man tới rồi." Vợ của Trịnh An Khang ở trong phòng khách nghe thấy giọng nói ở trong viện cũng ra ngoài chào đón.

"A Lăng, đây là thím, gọi là thím." Tần Thanh Man giới thiệu vợ của Trịnh An Khang cho Vệ Lăng.

"Chào thím."

Vệ Lăng theo Tần Thanh Man làm quen.

"Thím, đây là A Lăng, là chồng của cháu." Tần Thanh Man giới thiệu Vệ lăng với vợ của Trịnh An Khang, giới thiệu cũng dựa theo tập quán giới thiệu của người bản địa.

"A Lăng đúng là một chàng trai tuấn tú, thật xứng với Thanh Man của chúng ta."

Tuy mắt của vợ Trịnh An Khang không tốt lắm, nhưng ở cự ly gần vẫn có thể nhìn rõ tướng mạo của Vệ Lăng, nhìn rõ rồi lại khen ngợi.

Câu nói này của bà ấy coi như vừa khen Tần Thanh Man, vừa khen Vệ Lăng, tâm trạng của hai vợ chồng Tần Thanh Man thật sự rất tốt.

Mặc kệ thời nào, đương nhiên ai cũng thích nghe lời hay ho.

"Chú, để A Lăng và Sơn Oa Tử khiêng tủ đi, chú không cần lo." Tần Thanh Man quan tâm chân của Trịnh An Khang không tiện, không dám để ông ấy đi cùng hoặc ra ngoài.

"Được, để Sơn Oa Tử khiêng cùng A Lăng."

Trịnh An Khang nhìn tầm vóc của Vệ Lăng, hài lòng gật đầu, tủ rỗng, hai người có dáng người cao to khiêng thì không thành vấn đề, nếu thực sự không được, còn có thể tháo ra mang về rồi lắp trở lại.

"Chú, thím, chúng cháu đi đây."

Tần Thanh Man đỡ một góc tủ cùng Vệ Lăng và Sơn Oa Tử rời khỏi nhà họ Trịnh.

"Thanh Man, cháu yên tâm, chú tuyệt đối dùng gỗ tốt nhất làm gia cụ cho cháu." Trịnh An Khang trịnh trọng hứa với Tần Thanh Man.

Đã nhận nhân tình, ông ấy phải lấy ra chân tâm.

"Cảm ơn chú, không vội, chú cứ từ từ đóng." Tần Thanh Man lo ông cụ cố sức nên căn dặn một câu.

"Biết, chú biết rồi."

Trịnh An Khang cười lộ ra nướu của mấy cái răng.

"Bà nó, hôm nay chúng ta gói há cảo nhân thịt dưa chua ăn." Trịnh An Khang xách giỏ mây bên chân đi vào phòng khách, trong giỏ mây này là thịt do hai vợ chồng Tần Thanh Man vừa mang tới.

"Ài, ăn thịt, hôm nay nhà chúng ta ăn thịt."

Vợ Trịnh An Khang cũng cười ra nếp nhăn khắp gương mặt.

Hai vợ chồng nhà họ Trịnh ở nhà vui vẻ gói há cảo đợi Sơn Oa Tử về nhà, lúc này Sơn Oa Tử đang cùng Vệ Lăng khiêng tủ quần áo tới nhà họ Tần.

Tủ quần áo không lớn, hai cánh cửa, nhưng rất nặng.

Con người Trịnh An Khang thành thật, đều dùng gỗ tốt gia công, cho nên tủ quần áo hai cửa vẫn có hơi nặng, may mà người khiêng nó là Vệ Lăng và Sơn Oa Tử, đổi thành người khác khiêng, có thể khiêng không nổi.

"Dượng, dượng khỏe thật."

Sơn Oa Tử không phải người ít nói bẩm sinh, cậu ấy chỉ không thích nói chuyện với người không thân thiết, đối mặt với Tần Thanh Man và Vệ Lăng đã giúp đỡ nhà họ, cậu ấy nguyện ý chủ động trò chuyện với hai người.

"Sức của cháu cũng không tồi."

Vệ Lăng rất tán thưởng Sơn Oa Tử, hiếm khi gặp được thiếu niên khỏe như vậy.

"Sức khỏe của ông bà nội không được tốt, cháu phụ nhiều, sức lực cũng được luyện ra." Sơn Oa Tử có hảo cảm với Vệ Lăng, muốn nói chuyện và tâm sự.

"Năm nay mấy tuổi rồi?"

Vệ Lăng thật sự quan tâm Sơn Oa Tử.

Tuy bộ đội bọn họ rất ít tuyển người mới, nhưng nếu thật sự có bản lĩnh họ vẫn sẽ tuyển vào.

Sơn Oa Tử không biết Vệ Lăng có tính toán gì, thành thật đáp: "Thưa dượng, sang năm cháu mười sáu rồi."

Vệ Lăng nhìn gương mặt non trẻ của Sơn Oa Tử, có chút tiếc nuối, căn dặn: "Hiếu thuận với trưởng bối, rèn luyện thân thể đàng hoàng, đợi cháu mười mươi bảy tuổi sẽ tuyển cháu vào bộ đội." Sớm một năm vẫn có thể đặc tuyển.

Bình Luận (0)
Comment