“Tự bẹp mình đi.” Vệ Lăng bị Sở Sở phá hư cảnh thân mật với vợ, sắc mặt hơi đen lại, buông Sở Sở ra, vỗ lên mông cậu nhóc một cái rồi đẩy cậu nhóc ra, tự mình vào nhà.
“Ha ha, anh rể tức giận rồi.”
Sở Sở nhạy cảm cảm nhận được Vệ Lăng đang ngượng ngùng.
“Em nói nhiều quá đấy, nhanh đi rót nước rửa tay cho A Lăng đi.” Tần Thanh Man lo Sở Sở nói thêm lời nào nữa gây sốc hơn, thế là lấy tay đẩy đầu cậu nhóc.
“Vâng ạ, để em đi lấy nước.”
Sở Sở bị lừa đi vào cửa.
“Vợ à.” Vệ Lăng tủi thân nhìn Tần Thanh Man, vừa nãy hắn thực sự không hề cố ý, hắn chỉ là không kìm lòng được mà ôm lấy vợ mình thôi, nào biết lại ép phải Sở Sở ở trong ngực.
Hắn thật sự không có kinh nghiệm.
“Mau vào nhà đi.”Tần Thanh Man hơi trách Vệ Lăng một chút, duỗi tay kéo người vào cửa.
Cô cũng không tức giận gì, chỉ là vừa rồi bị tiếng kêu của Sở Sở làm phá hỏng cảnh hai người ôm nhau nên có chút ngượng ngùng.
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man không tức giận lập tức yên tâm, đi theo sau vợ vào trong nhà.
Đóng cửa lại, buông rèm xuống, chỉ còn lại một căn phòng ấm áp.
Vệ Lăng cởi bỏ áo khoác bên ngoài, rửa tay, ngồi bên lò lửa vừa sưởi ấm vừa nói với Tần Thanh Man về chuyện tại sao hắn lại về muộn. Hắn không nói đến chuyện ngoài ý muốn xấu hổ của Vương Thừa Bình mà chỉ nói là mấy người Đỗ Hoành Nghị đều không ở sư đoàn nên hắn phải ở lại đó.
Tần Thanh Man dùng cái xẻng mở nồi củ cải trắng ra, hỏi: “Vậy ngày mai chúng ta làm đồ ăn cho mấy người?”
Không gặp được người, cũng không biết ngày mai mấy người Đỗ Hoành Nghị có thể tới nhà ăn cơm hay không. Thời đại này cũng không có nhiều phương tiện liên lạc như đời sau, chuyện này tồn tại rất nhiều nhân tố không xác định.
Nếu chuẩn bị nhiều đồ ăn mà mấy người không tới được, thời tiết này tuy không đến mức không thể bảo quản đồ ăn được lâu nhưng làm nhiều, ngày nào cũng ăn sẽ mau ngán.
Vệ Lăng hiểu được sự lo lắng của Tần Thanh Man, anh suy nghĩ rồi đáp: “Theo tình hình trước đây, ba người Đỗ Hoành Nghị nhiều nhất là phải có một người ở lại, như thế hai người khác mới có thể được nghỉ ngơi.”
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Anh còn gọi Tiểu Thạch.”
Tiểu Thạch là lái xe trong bộ phận hậu cần. Lần trước bọn họ vào trong huyện đối phương đã lái xe cả một ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm Tiểu Thạch có thể sẽ trở thành cảnh vệ của Vệ Lăng.
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ thêm nguyên liệu nấu ăn đủ cho bốn người, không cần biết là ai không thể tới được, cuối cùng sẽ đều cho đối phương mang về.” Tần Thanh Man nghe hiểu ý của Vệ Lăng, quyết định vẫn sẽ nấu đủ cho số người đã định sẵn trước đó.
Mời khách ăn cơm, thà rằng thừa một chút, chứ không thể thiếu.
“Vợ à, có thể phải làm nhiều thêm một chút đấy. Lần trước mấy người Đỗ Hoành Nghị vẫn còn chưa ăn no đâu. Nếu đồ ăn ngày mai ngon, bọn họ có thể còn ăn thêm được nữa đấy…” Vệ Lăng đã rất quen với mấy người Đỗ Hoành Nghị, đương nhiên biết rõ sức ăn thật sự của những người kia.
Tần Thanh Man kinh ngạc nhìn Vệ Lăng, xem ra lần trước mấy người họ đến nhà mình vẫn ăn chưa đủ no rồi.
“Lần trước cũng không phải là bọn họ ăn chưa đủ no, chỉ là vẫn còn muốn ăn thêm một chút xíu nữa. Lần này chúng ta có thể làm nhiều đồ ăn hơn một chút làm.” Vệ Lăng nhớ tới chuyện mấy người Vương Thừa Bình với ủy viên chính trị cướp sủi cảo của mình, lại bất đắc dĩ bổ sung thêm một câu.
“Vợ ơi, các sư đoàn trưởng nói sủi cảo chiên em làm ăn rất ngon.”
Tần Thanh Man đã hiểu.
Lúc này đang tính toán ngày mai ai không thể tới lúc mang thức ăn về có thể mang luôn một ít cho mấy người Vương Thừa Bình.
Tính toán một chút thịt heo rừng còn ở trong tuyết, trong lòng Tần Thanh Man đã có thực đơn, gật đầu nói: “Được, ngày mai chúng ta làm nhiều thêm một chút.”
Nếu như không phải là Vệ Lăng tặng thịt lợn rừng cho cô thì phần lớn là sẽ phải nộp lên cho nhà ăn của binh sĩ. Nếu như đã đưa cả con lợn cho nhà cô, cô cũng không keo kiệt, cứ hào phóng một lần đi.
“Vợ, em thật tốt.”
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man hiểu ý mình liền thấy vô cùng cảm động.
Tần Thanh Man dỗi Vệ Lăng: “Thái độ em thể hiện ra như thế nào quyết định bởi việc anh đối xử với em và Sở Sở ra sao.” Cô đã nói trước, cô cũng không phải quả hồng mềm.
Chân thành đổi lấy chân thành.
“Ừ.” Vệ Lăng đã hiểu tứ của Tần Thanh Man, hắn cũng vô cùng hài lòng.
Trên đời không có tình yêu nào mà không có lý do, cũng chẳng có nỗi hận vô duyên vô cớ. Tình cảm không thể chỉ là sự trả giá từ một phía, hai bên đều chân thành nỗ lực thì mới có thể lâu dài.