Vệ Lăng đứng nhìn vợ mình từ phía trước, tiến lên giúp cô chải tóc một cách rất tự nhiên. Tuy đây là lần đầu tiên hắn làm, nhưng hắn rất thông minh, thử qua vài lần đã có thể thành công giúp Tần Thanh Man chải tóc.
Bàn tay đầy nốt chai, sần sùi luồn vào mái tóc suôn mượt, Vệ Lăng cảm giác như mình đang vuốt ve tơ lụa thượng hạng vậy.
“A Lăng, ở cùng Sở Sở đi, nếu không là em ấy lại ngủ mất đấy.”
Tần Thanh Man đỏ mặt đẩy Vệ Lăng ra.
Cô muốn tắm rửa, đương nhiên phải tránh người rồi.
“Được rồi.” Vệ Lăng nhìn về phía Tần Thanh Man, ngắm vầng trán đầy đặn, khuôn mặt trắng nõn, chiếc mũi cao yêu kiều của vợ mình, cuối cùng tầm mắt rơi xuống đôi môi đỏ thắm kia.
Đôi môi căng mọng, hồng hào của cô lúc nào cũng hấp dẫn hắn như vậy.
Tần Thanh Man cảm nhận được ánh mắt của Vệ Lăng, cuối cùng nhón chân lên hôn hắn một cái.
Chỉ khẽ lướt qua rồi thôi.
Hai người vẫn chưa thỏa mãn ánh mắt dây dưa quấn quýt lấy nhau, cuối cùng tách ra.
Tần Thanh Man chờ đến khi cửa phòng phía tây đóng lại rồi mới đi về phía bồn tắm đun nước nóng, một ấm nước nóng đầy vẫn không đủ, cô lại đổ thêm hai bình nước nữa vào bồn tắm. Sờ thấy nước đã ấm, cảm thấy được rồi mới đặt ấm nước đầy lên trên bếp lò đun.
Đun sẵn nước trên lò lửa, lúc cô tắm có thể thêm nước nếu cần.
Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Vệ Lăng, Tần Thanh Man không đi kiểm tra lại cửa sổ, cô cởi quần áo tắm rửa luôn.
Nước ấm chảy qua khắp cơ thể, trong thời tiết mùa đông lạnh giá như này thật sự rất thỏa mãn.
Tần Thanh Man vừa chà cơ thể vừa nhớ đến hồ nước nóng trên núi.
Nước trong hồ nước nóng còn nóng hơn nước tấm bây giờ của cô nhiều, nóng theo kiểu khiến người vừa bước xuống nước sẽ run hết cả người lên ấy.
Nhớ lại hồ nước nóng, Tần Thanh Man nhanh chóng tắm xong.
Vì đã gội đầu xong, chỉ cần tắm nên rất nhanh, hơn mười phút sau cô đã tắm xong, trong lúc tắm cũng không cần thêm nước ấm.
Lau khô cơ thể, sau đó mặc quần áo vào, Tần Thanh Man nhìn lại chiếc áo trong bị bẩn đã thay ra.
Tốt nhất là bây giờ giặt luôn rồi phơi lên, ngày mai sẽ khô. Nếu hôm nay không giặt, ngày mai nhà có khách đến thăm, quần áo bẩn này cũng chẳng thể giấu đi đâu.
“Cộc cộc cộc.”
Vào lúc Tần Thanh Man còn đang do dự, căn phòng phía tây vang lên tiếng gõ cửa, cô chỉ sửng sốt một chút rồi đoán ra đó là Vệ Lăng.
Có thể Vệ Lăng nghe ra được cô đã tắm xong nên định qua giúp.
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua bồn tắm đầy nước, cuối cùng cất tiếng gọi: “A Lăng.”
Cửa phòng phía tây mở ra, Vệ Lăng ăn mặc chỉnh tề đi vào.
“Sở Sở ngủ rồi sao?” Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng như vậy liền đoán được Sở Sở có lẽ đã ngủ rồi, nếu không vừa nãy ngoài tiếng gõ cửa sẽ còn tiếng gọi của Vệ Lăng nữa.
“Ừ, vừa mới ngủ được mấy phút.”
Vệ Lăng trả lời Tần Thanh Man rồi tự giác chuyển bồn tắm đi.
Thân hình hắn cao lớn, cũng rất khỏe, đối với Tần Thanh Man bồn tắm rất khó di chuyển vậy mà lại bị hắn dễ dàng mang ra ngoài.
Tần Thanh Man chỉ có thể vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Nhìn thoáng qua ấm nước đang sôi trên bếp lò, cô quyết định mang áo đi giặt, nhà cô có một chậu riêng để giặt quần áo, không quá lớn, cũng không gọi là nhỏ, sức của cô vẫn đủ để di chuyển nó.
Cô hòa thêm nước nóng vào trong nước lạnh, Tần Thanh Man cầm lấy xà phòng làm từ cây bồ kết bắt đầu giặt áo trong.
Vệ Lăng mang bồn tắm ra ngoài, khi quay lại thấy Tần Thanh Man đang giặt áo trong, hắn định nói là để hắn giặt giúp cho, nhưng nhớ tới áo trong là đồ riêng tư, nếu mà nói thế thì ngại lắm.
Vệ Lăng xấu hổ không định giúp Tần Thanh Man giặt áo trong nữa, nhìn sang chum nước bên cạnh, thấy nước còn không nhiều lắm, hắn mang thùng đi lấy nước.
Đi qua đi lại vài lần, nước trong chum đã được đổ đầy.
“Vợ ơi, bên ngoài lạnh lắm, em vừa tắm xong, không nên đi ra ngoài. Em đổ nước bẩn vào chậu rửa chân bên trong đi, tí nữa anh sẽ dọn dẹp giúp em.” Vệ Lăng lo Tần Thanh Man bị lạnh, dặn dò cô một câu.
Dù sao nước trong chum hắn cũng đã đổ đầy rồi, vợ muốn dùng thế nào cũng được.
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua mặt nước đang chập chờn gợn sóng, gật đầu nói: “Dạ được.”
Vệ Lăng thấy tạm thời không có việc gì làm, quay người đi ra ngoài, ban ngày hắn đã giặt sạch áo trong của mình và Sở Sở, giờ có thể cất vào rồi.
Mặc dù thời tiết Đông Bắc rét lạnh, nhưng quần áo phơi ở bên ngoài hoàn toàn có thể khô được như thường.
Thật ra không thể nói là phơi khô, bởi vì là được gió thổi khô.
Tiết trời giá rét gió lại to, có thể làm bay hơi nước trong quần áo.
Lúc Vệ Lăng cất quần áo sờ sờ thấy chúng cứng đờ, nhưng hắn biết lát nữa mang đến trước lò lửa hong một lúc là chúng sẽ mềm lại thôi.
Tần Thanh Man vừa mang áo đã giặt xong đến cạnh lò sưởi hong khô thì Vệ Lăng cũng quay lại.