Thời đại này, người làm mua bán vẫn rất trung thực, mua bếp lò thép không chỉ được tăng một cái bình lớn mà còn được tặng thêm một cái nồi sắt.
Nồi sắt không dùng được trong phòng ngủ nhưng lại có thể dùng được trong phòng khách và phòng bếp.
Đốt bếp lò thép từ phòng phía tây, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, chưa đến nửa tiếng, nhiệt độ đã ấm hơn phòng khách.
"Chị ơi, chị ơi, chị xem kìa, xem kìa, đỏ rực luôn." Nếu nói ai là người vui vẻ nhất, tất nhiên đó chính là Sở Sở. Sở Sở được tận mắt chứng kiến bếp lò thép từ lúc mới lắp đặt cho đến tận khi hoàn toàn phát huy uy lực.
Quả thực đốt than đá với củi không giống nhau lắm.
Than đá càng đốt lâu thì nhiệt độ cũng càng nhanh chóng tăng lên, chỗ bụng bếp là một màu đỏ rực, nhiệt độ trong cả căn phòng ít nhất cũng phải mười bảy mười tám độ. Cái áo lông dày trên người Sở Sở đã không mặc nổi nữa rồi, định cởi ra đổi thành áo khoác mỏng hơn một chút.
"Đừng cởi, chỉ là đang thử xem sức lửa của cái bếp này như thế nào thôi, không có vấn đề thì không cần mang đi đổi lại nữa. Lát nửa bỏ chút bột than ẩm vào, lửa sẽ nhỏ đi rất nhiều, em cũng không thấy nóng nửa." Tần Thanh Man cười ngăn Sở Sở.
Trước đây trong nhà chỉ có phòng khách có bếp lò, nơi ấm nhất cũng chính là phòng khách. Lúc trời lạnh, họ hận không thể ngồi quanh cái bếp lò kia hai tư tiếng.
Bây giờ tốt hơn rồi, trong phòng ngủ cũng có bếp lò, sau này bất kể là tắm rửa hay là làm gì cũng thuận tiện hơn.
Sở Sở rất nghe lời đúng lúc bị Tần Thanh Man ngăn lại.
Nhưng cậu cũng có vấn đề tò mò muốn hỏi: "Chị, bột than đá ẩm là cái gì?" Đây là một từ mới, trước giờ cậu chưa từng nghe qua
Bởi vì đây là lần đầu tiên nhà bọn họ dùng than đá.
"Bột than đá ẩm chính là bột khi đập nát than đá, chúng ta gánh nhiều than đá như vậy. Cho dù là chất động lên hay di chuyển nó thì đều làm rơi ra chút bột than, những bột than này đều là đồ tốt. Trong thành người ta trộn bột than đá với đất bazan với nhau nhào thành than tổ ong, còn bột than đá của chúng ta có thể cho thêm chút nước vào trộn đều xong có thể bỏ vào lò."
Đỗ Hoành Nghị thấy Sở Sở tò mò với thứ mới liền chủ động giải thích một câu.
"Đúng vậy, giống như anh Đỗ của em nói đó." Tần Thanh Man phụ họa theo lời của Đỗ Hoành Nghị, đồng thời đi đun nước ấm cho mấy người bận việc nửa ngày rửa tay.
Lắp đặt bếp lò khá đơn giản nhưng lắp đặt ống khói lại phiền toái hơn nhiều.
Phòng phía tây nhà họ Tần không có lỗ để lắp ống khói, thế là Đỗ Hoành Nghị đưa mấy người Viên Hướng Dương mở ra một lỗ nhỏ trên tấm kính cửa sổ. Bận việc một hồi, tay người nào cũng không được sạch sẽ lắm, bây giờ làm xong việc rồi phải mau đi rửa tay.
"Chị, em đi ra rót nước."
Sở Sở rất lanh lợi, thấy Tần Thanh Man đi rót nước, cậu cũng vội vàng đi theo hỗ trợ.
Không chỉ giúp đổ nước ấm, còn nhiệt tình lấy cả bồ kết, khăn mặt ra, trông rất ra dáng một cậu chủ nhỏ.
Tần Thanh Man thấy Sở Sở làm việc rõ ràng đâu ra đấy, mấy người Đỗ Hoành Nghị lại có quan hệ tốt với Vệ Lăng, thế là cô để Sở Sở một mình chiêu đãi mấy vị khách, còn cô thì đưa Vệ Lăng đi bắt đầu làm cơm tết cho hôm nay.
Ngày ngắn, cơm trưa quan trọng như cơn tối.
Lúc mấy người Đỗ Hoành Nghị còn chưa tới, cô cũng đang bắt đầu nấu nướng rồi.
Hai cái chân giò lợn được rửa sạch sẽ hầm trong nồi sắt lớn lúc này đang sôi sùng sục, mùi thịt bốc lên. Chất thịt lợn rừng dai chắc hơn so với thịt lợn nuôi. Bình thường thịt lợn nuôi chỉ cần hầm một tiếng là được nhưng thịt lợn rừng lại không, ít nhất cũng phải hầm ba tiếng.
Lúc này mới hầm chưa được hơn hai tiếng.
Trong bếp đun hai nồi, một nồi nấu móng giò làm chân giò hầm, lát nữa bỏ thêm củ cái trắng vào làm thanh vị, dính thêm chút bột ớt ăn ngôn vô cùng.
Một bên nồi khác là thịt dê có da kho tàu.
Thịt dê này là do mấy người Đỗ Hoành Nghị mang tới, mấy người cố ý đến nhà ăn của sư đoàn dùng con tin đổi năm cân. Đối với bọn họ, đông chí phải ăn thịt trâu, thịt dê, đó là truyền thống ôn bổ.
Hai món chính cho bữa cơm tết đã làm đủ, cũng đủ xa xỉ nhưng Tần Thanh Man suy nghĩ một chút vẫn hâm nóng thịt kho tàu trong phòng khách. Thịt ba chỉ nạc mỡ xen nhau bóng loáng bỏ thêm hồng khúc đỏ rực, vừa thơm vừa thèm.