Trong nhà Tần Thanh Man chỉ còn lại hai người là cô với Sở Sở nên cô thật sự không xác định được là trong nhà có rượu hay không, cô phải đi hỏi Sở Sở.
Trước đó nguyên chủ lên thị trấn đi học nên trong nhà chỉ còn Sở Sở ở với cha mẹ, đồ trong nhà cậu nhóc là người hiểu rõ nhất.
Thương lượng xong, hai vợ chồng chia nhau ra làm việc.
Sở Sở đang ‘tiếp khách’ nghe thấy Tần Thanh Man hỏi, suy nghĩ một chút rồi đi xuống hầm, sau đó lấy ra một cái bình đất nung lớn từ trong góc hầm. Cái bình cao hơn nửa người, trên nắp bình cùng thân bình toàn là bụi: “Chị, đây là rượu trước đây cha chúng ta ủ đó, nghe nói còn bỏ thêm nhân sâm.”
Tần Thanh Man nghe thấy trong rượu có ngâm thêm nhân sâm lập tức thấy thích.
Những năm này chắc chắn là thời đại nhân sâm mọc dại chứ không phải là nhân sâm trồng trong rừng được vài năm ngắn ngủi như sau này.
“Hình như cha bỏ thêm nhân sâm, lộc nhung, cẩu kỷ.” Sở Sở nhớ không nhầm.
“Gọi anh rể em đến khiêng ra đi.” Tần Thanh Man nhìn bình rượu dặn Sở Sở, bình rượu cao cỡ nửa người, cô không nâng nổi.
“Chị, không thể lấy bình rượu này ra được.” Sở Sở lắc đầu ngăn cản.
“Tại sao?” Tần Thanh Man thật sự không biết nguyên nhân.
“Cha nói rượu ngâm khô, phải để trong hầm ngầm mười năm, bình thường muốn uống chỉ được mở ra múc một bình thử vị thôi.” Trí nhớ của Sở Sở khá tốt, nhớ rõ hết tất cả những điều cha me dặn dò cậu.
Lúc này cậu nhóc mới có thể thuật lại cho Tần Thanh Man nghe.
“Thế để chị đi lấy đồ đựng rượu.” Tần Thanh Man nghe thấy không được động vào vò rượu thì cũng không định gọi Vệ Lăng nữa.
Mà cùng với Sở Sở, hai người cầm khăn lau bầu rượu.
Bùn trên vò rượu sau khi dùng bàn chải cọ sạch sẽ mới dùng khăn lau chùi, đến khi lau sạch sẽ bụi bẩn Tần Thanh Man mới cẩn thận từng li từng tí mở giấy dầu với bùn đậy kín bình lại ra.
Mở giấy đậy bình ra, mùi rượu thoang thoảng lập tức tỏa ra khắp hầm.
Không quá nồng nhưng biểu hiện rõ sự tồn tại.
Tần Thanh Man bật đèn pin lên soi vào trong vò rượu, có thể thấy rõ được nhân sâm, lộc nhung, cẩu kỷ. Rượu mới ngâm bảy tám năm đã chuyển sáng màu vàng nhạt, màu sắc khá là nhẹ nhàng.
Tần Thanh Man không nếm thử mà rót luôn ra một bình khác, sau đó lại đậy lại nguyên xi. Bùn đất bị bóc ra cô định lát nữa sẽ lấy nước bôi lại lên trên miếng giấy đậy trên vò rượu.
Mùa này khắp nơi toàn là tuyết, cô thật sự không tìm ra được bùn đất.
Mà dù có tìm được đi nữa cô cũng không đào lên nổi.
“Chị, để em đậy lại cho, em biết đậy.” Sở Sở đã từng làm với cha nên biết cách làm.
“Được thôi.” Tần Thanh Man thấy Sở Sở biết làm, thế là để cho cậu nhóc giúp.
Hai chị em hợp lực, chỉ trong chốc lát đã đậy kín lại vò rượu sau đó quay lại phòng khách.
Đúng lúc này Vệ Lăng đã sửa sạch nồi nấu thịt dê lúc trước trong phòng bếp rồi còn đun thêm nửa nồi nước, nồi nước này đun lên xong sau đó có thể dùng để nấu sủi cảo.
Nhiều người, sủi cảo phải nấu một bát to mới đủ ăn.
Một bữa ăn liên hoàn ngày lễ phong phú ăn đến tận khi màn đêm buông xuống mới xong.
Vốn có thể ăn xong sớm hơn một chút nhưng vì có rượu, sủi cảo lại thêm rượu, mở cả máy hát, ăn uống tiệc tùng, thế là một bữa cơm ngon ăn từ giữa trưa tới tận chiều tối mới xong.
Tuy ăn uống lâu như vậy nhưng tất cả mọi người đều không uống say.
Một là Tần Thanh Man không cho phép mọi người uống say, cộng thêm mấy người Vệ Lăng đều là quân nhân, trong lòng có chức trách nên lúc nào đầu óc cũng phải duy trì sự tỉnh táo.
Trước khi mấy người Đỗ Hoành Nghị đi, Tần Thanh Man không chỉ chuẩn bị một giỏ đựng đầy sủi cảo đông lạnh mà còn lấy hộp cơm đựng hết mấy món ăn cô cố ý để ra ngoài trước khi ăn để bọn họ mang cho Vương Thừa Bình.
Vương Thừa Bình nhận có nghĩa là ủy viên chính trị Trương với Hồng Vĩ cũng có thể được hưởng lộc chung.
Trước khi chia tay mấy người Đỗ Hoành Nghị hâm mộ vỗ vai Vệ Lặng xong mới ngồi lên xe, sau đó Tiểu Thạch lái xe trở lại sư đoàn.
Vệ Lăng đứng thẳng người, sau khi tiễn người xong cơ thể lập tức mềm nhũn, tựa đầu vào cổ Tần Thanh Man: “Vợ ơi.”
Hơi thở ấm áp cùng với âm thanh trầm thấp khiến cả người Tần Thanh Man tê dại, hai chân mềm nhũn.