Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 299

Chương 299 -
Chương 299 -

Sở Sở đái dầm ra giường, tất nhiên là phải dọn dẹp.

Không chỉ đệm giường cần hong khô, cậu nhóc cũng cần được tắm rửa, thậm chí ga giường cũng phải giặt sạch lại.

Không dám để lò lửa ở chỗ lạnh nhất trong nhà tắt hết, nhiệt độ trong phòng khách đã giảm xuống một chút. Vệ Lăng bỏ thêm củi vào, một lát sau bụng lò lại bị đốt đến mức đỏ bừng, nhiệt độ trong phòng khách cũng được tăng thêm.

Đối với nhiệt độ cao như vậy, hai con ngỗng đang ngủ trong góc có chút không quen.

Chúng mở to mắt nhìn Vệ Lăng nhỏ giọng kêu vài tiếng rồi mới nghiêng đầu sang chỗ khác quay mông về phía Vệ Lăng rồi ngủ tiếp.

Đêm hôm khuya khoắt bị đánh thức, con người thật đáng ghét!

Vệ Lăng không biết mình bị hai con ngỗng chê, hắn khiêng bồn tắm đến bên bếp lò bắt đầu pha nước tắm.

Trên bếp lò trong phòng khách luôn có sẵn một ấm nước, phòng phía tây cũng có một ấm, cả hai ấm đều đã được đun sôi nên lúc này không thiếu nước nóng.

Phòng phía tây, Sở Sở xấu hổ trốn trong chăn dựng đứng hai tai nghe lén động tĩnh bên ngoài.

Cậu nghe thấy Vệ Lăng rời giường, nhưng không biết Vệ Lăng đang làm gì.

Mang theo sự hiếu kỳ, ngửi thấy mùi không mấy thơm tho trong chăn cuối cùng Sở Sở cũng chịu thò đầu ra, sau đó thấy Vệ Lăng mới vào cửa.

Mặt cậu nhóc lập tức đỏ bừng.

"Suỵt." Vệ Lăng ngoắc ngoắc ngón tay về phía Sở Sở, sau đó nhìn thoáng qua Tần Thanh Man đang ngủ say.

Sở Sở nhanh chóng duỗi tay che miệng mình, gật đầu.

Sau đó Vệ Lăng dang hai tay về phía Sở Sở.

Sở Sở không hề do dự chui ra khỏi ổ chăn nhào vào vòng ôm của Vệ Lăng, được bế ra phòng khách.

Phòng khách cách phòng phía tây khá xa, còn cách vách tường và cửa, ở đây nói chuyện nhỏ giọng một chút sẽ không ảnh hưởng đến Tần Thanh Man đang ngủ trong phòng phía tây.

"Anh rể, làm sao bây giờ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Sở đỏ bừng lên.

"Em đi tắm rửa trước, anh đi mang chăn ra ngoài xử lý." Vệ Lăng thông cảm sờ đầu cậu nhóc, đặt cậu nhóc cạnh bồn tắm, trong bồn đã pha sẵn nước ấm, có thể tắm ngay.

"Anh rể, cảm ơn anh ạ."

Sở Sở giữ chặt góc áo của Vệ Lăng nhỏ giọng cảm ơn.

"Ừ." Vệ Lăng đưa tay sờ đầu cậu nhóc rồi mới xoay người chuẩn bị quay lại phòng phía tây dọn dẹp chăn đệm cho cậu nhóc. Chăn đệm bị tè ra phải dọn dẹp nhanh, nếu không thì không chỉ có chăn đệm dễ bị mục nát mà còn đọng lại mùi nữa.

Sở Sở thấy bóng lưng Vệ Lăng đã đi xa, nhăn nhó mấy giây rồi nhỏ giọng nói một câu: "Anh rể, em…em thật ra không tè dầm lâu lắm rồi." Từ ba tuổi, quả thật cậu nhóc đã không còn tè dầm ra giường nữa.

"Anh biết mà." Vệ Lăng quay đầu cười ôn hòa với cậu nhóc: "Cảm ơn Sở Sở đã uống nước mật ong giúp anh nhé."

Trước khi đi ngủ, cậu nhóc uống nhiều nước mật ong như vậy không tè dầm mới là lạ.

"Đúng vậy, đúng vậy, là do em uống quá nhiều nước mật ong, về sau trước khi đi ngủ em sẽ không uống nước nữa." Đôi mắt to tròn của Sở Sở sáng lên.

Tìm được nguyên nhân của việc đái dầm, xem như cậu nhóc đã biết cách phòng tránh rồi.

Năm tuổi còn đái dầm, Sở Sở thật sự cảm thấy quá xấu hổ.

"Ừ, về sau trước khi đi ngủ đừng uống nhiều nước nữa." Vệ Lăng thông cảm gật đầu, dặn dò: "Em tắm rửa nhanh đi, đợi thêm lúc nữa là nước sẽ lạnh đó."

"Vâng ạ." Thoát khỏi sự lúng túng, Sở Sở vui vẻ cởi quần áo tắm rửa.

Có Vệ Lăng giúp đỡ, trong nhà lại có hai cái bếp lò, cộng thêm nhiên liệu đầy đủ, ngày mai Tần Thanh Man thức dậy chắc chắn sẽ không phát hiện ra vấn đề.

Bí mật nhỏ của Sở Sở cứ như vậy bị hai người đàn ông giấu đi.

Lại nói đêm qua, mấy người Đỗ Hoành Nghị không chỉ ăn uống no nê, mà còn thắng lợi quay về.

Dù là sủi cảo, hay thức ăn, bọn họ đều đã từng được ăn, cũng đã biết mùi vị thực sự của những thức ăn ngon này.

"Cũng không biết đại đoàn trưởng bọn họ ăn cơm chưa?" Đỗ Hoành Nghị nhìn thoáng qua giỏ liễu trên ghế, nhiều sủi cảo như vậy, chắc chắn mấy người đại đoàn trưởng với ủy viên chính trị không ăn hết, anh ấy đang nghĩ xem không biết có nên giấu đi một phần đi không.

Mặc dù sủi cảo vẫn còn sống nhưng rất dễ nấu chín, trong phòng làm việc của bọn họ cũng có bếp lò.

"Thôi đi, cho dù mấy người đại đoàn trưởng có ăn hay không thì cũng phải giao những thứ này cũng phải đến tay đại đoàn trưởng. Cậu đừng có mà sẹo lành quên đau, tôi không muốn lại bị bỏ đói thêm hai bữa nữa đâu, hai bữa không ăn, thật sự rất đói."

Tả Cao Bằng sờ lên cái bụng căng như cái trống của mình, anh ấy vẫn còn khắc sâu trong ký ức hai bữa bị bỏ đói kia.

Bọn họ là quân nhân, huấn luyện hàng ngày thật sự rất nhiều, bụng đói còn phải dẫn đội huấn luyện, cái kiểu tiêu hao đó… Được rồi, anh ấy không muốn hồi tưởng lại nữa.

Nếu thật sự quá thèm cơm Tần Thanh Man nấu thì cùng lắm là lần sau lại tìm cơ hội đến nhà họ Tần ăn.

Bình Luận (0)
Comment