Khi môi Tần Thanh Man cách môi Vệ Lăng chỉ có 1 cm nữa là có thể hôn lên thì liền dừng lại, chuyện chủ động hôn người khác này đối với cô mà nói vẫn có chút ngượng ngùng.
Ngửi thấy hơi thở theo hô hấp của Vệ Lăng, mặt Tần Thanh Man càng đỏ hơn.
Khi đối mặt với người mình thích, cô động lòng, tim cũng như nổi trống, càng muốn thân mật hơn, nhưng sự ngượng ngùng cuối cùng đã khiến cô kiềm chế được loại xúc động này.
Tần Thanh Man dừng lại động tác, nhưng Vệ Lăng lại là nhịn đến vô cùng cực khổ.
Từ khoảnh khắc Tần Thanh Man tiến sát lại gần môi hắn, hắn đã tỉnh rồi, tỉnh rồi hắn cũng không hề mở mắt, mà nằm chờ đợi. Đợi vợ "bắt nạt" hắn, nhưng mà hắn cứ đợi rồi lại đợi, mãi cũng chẳng đợi được.
Cảm thấy Tần Thanh Man lùi bước, Vệ Lăng không tiếp tục đợi nữa.
Mở mắt ra, duỗi tay ôm chặt lấy eo vợ, sau đó môi hai người rốt cuộc cũng chạm vào nhau, đây được coi như là sự va chạm của sao hoả, tia lửa do sao hỏa bùng phát lên, cuối cùng nhấn chìm hết tất cả các giác quan của hai người.
Một lúc lâu sau, môi hai vợ chồng mới tách ra.
Khi tách ra, hai người không chỉ hô hấp dồn dập, môi mỗi người cũng đều đỏ mọng, mang theo chút cảm giác thô ráp.
Mặt Tần Thanh Man càng đỏ hơn.
"Em. em đi cho thêm than vào bếp đây." Tần Thanh Man cảm thấy mình lúc này không chỉ đỏ mặt, đoán chừng cả người cũng đều đỏ bừng hết rồi. Hôn trộm bị bắt quả tang, xấu hổ đến không chịu được, lúc này cô không dám nhìn Vệ Lăng, mà tìm một lý do để xuống giường.
Vệ Lăng vừa nếm được chút ngon ngọt, làm sao có thể thả Tần Thanh Man đi mất.
Ôm chặt lấy người, Vệ Lăng từ chối cái cớ của Tần Thanh Man.
"A Lăng, Sở Sở..." Tần Thanh Man vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng, sợ Sở Sở tỉnh lại trông thấy hai người đang ôm nhau.
"Không sao đâu, Sở Sở đoán chừng còn phải ngủ thêm nửa tiếng nữa mới tỉnh được."
Tối qua Vệ Lăng và Sở Sở bận rộn cả nửa đêm, hắn đương nhiên biết chỉ cần hai người không tạo ra động tĩnh quá lớn thì chắc chắn sẽ không đánh thức được đứa nhỏ đang chìm trong mộng đẹp. Đêm hôm qua đứa nhỏ tè dầm, vô cùng xấu hổ, sau khi tắm xong cũng không có đi ngủ ngay, mà theo Vệ Lăng xử lý xong chăn đệm mới lần nữa đi ngủ tiếp.
Để hong khô chăn đệm đã giặt, hôm qua Vệ Lăng đã đốt lửa trong gian chính đến mức lớn nhất, như vậy mới có thể hong khô chăn đệm của Sở Sở trước khi trời sáng.
Trong quá trình chờ đợi chăn khô ráo, cậu bé buồn ngủ đến mức dựa lên người Vệ Lăng đầu không ngừng gật gù như gà con mổ thóc.
"Làm sao anh biết Sở Sở còn phải ngủ thêm nửa tiếng nữa?"
Tần Thanh Man có chút nghi ngờ với sự chắc chắn của Vệ Lăng.
Dựa theo đồng hồ sinh học của Sở Sở, giờ này có lẽ cũng sắp tỉnh rồi.
Vệ Lăng đã đồng ý với Sở Sở là sẽ giữ bí mật, cho nên cũng thật sự không tiện nói cho Tần Thanh Man, chỉ có thể lấy cớ: "Anh cảm thấy Sở Sở còn nửa tiếng nữa mới tỉnh, đoán chừng là vì hôm nay trời lạnh, bên ngoài gió lớn."
Tần Thanh Man nghe xong lời này, nhanh chóng vén rèm cửa sổ ở một bên lên.
Trước đó tất cả tâm tư của cô đều tập trung trên người Vệ Lăng, lại thêm bếp lò trong phòng đượm lửa, cô không cảm thấy lạnh nên cũng không để ý đến bên ngoài, dù sao thì cô cũng không có thính lực tốt như Vệ Lăng.
Rèm cửa vén ra một khe hở Tần Thanh Man thấy rõ tình huống ở bên ngoài.
Đêm qua vẫn là ánh trăng sáng tỏ, cô còn tưởng hôm nay sẽ có thời tiết tốt, kết quả lại vừa vặn ngược lại, lúc này bên ngoài không có tuyết lớn rơi, nhưng lại nổi gió mạnh.
Là bão tuyết.
Những giọt mưa rời rạc bị gió thổi qua, tạo thành những miếng băng mảnh như lông trâu.
Mảnh băng bay qua, bất kể là cây cối hay thảm cỏ tranh đều bị đông cứng thành tượng băng trong suốt long lanh, nếu không phải nhà nào cũng đốt bếp lửa, thì dưới cái thời tiết này có thể sẽ đem cả ngôi nhà đông cứng hết lại.
Trong thời tiết có bão tuyết, người không thể ra khỏi cửa.
Dễ mờ mắt, người ra ngoài không chỉ bị gió thổi đến không mở nổi mắt, còn có thể bị gió thổi bay cả người đi, cho nên chỉ cần gặp phải loại thời tiết này, nhà nào nhà nấy đều sẽ không có ai ra khỏi cửa nữa.
Đến cả sư đoàn XXX bên kia, rất nhiều huấn luyện ngày hôm nay cũng sẽ phải dừng lại.
Thời tiết như này có thể dễ dàng lấy đi tính mạng con người.