Ủ đông vào mùa đông chỉ có thể ở trong nhà, mọi người không phải chuẩn bị hai bữa ăn một ngày thì chính là tìm cho mình chút việc gì đó để giết thời gian.
Thân thể này của Vệ Lăng có trình độ văn hoá không tồi, dạy đứa nhỏ năm tuổi như Sở Sở vẫn còn dư sức.
Ở cùng một chỗ với vợ, Vệ Lăng cảm thấy cho dù không nói lời nào, nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là có thể nhìn thấy vợ hắn đã rất thoả mãn rồi. Hắn vô cùng hài lòng với cuộc sống bây giờ, nếu như nhà mới của bọn họ dựng xong rồi thì càng tốt hơn nữa.
Vệ Lăng nghĩ đến điều này, nhìn về hướng Sở Sở.
Sở Sở năm tuổi, năm tới là sáu tuổi rồi, đứa nhỏ sáu tuổi đã đưa đi học thì đúng là hơi sớm chút, nhưng được tiếp nhận giáo dục sớm một chút cũng khá tốt, hắn có thể nhìn ra được cậu bé rất thông minh, năng lực lý giải phân tích cũng rất tốt.
"Anh rể ơi, anh nhìn xem chữ này có phải viết như vậy không?"
Giọng nói của Sở Sở đúng lúc đánh gãy suy nghĩ của Vệ Lăng.
Vệ Lăng cúi đầu nhìn Sở Sở dùng ngón tay viết chữ trên giường, mặc dù không có dùng bút viết ra, nhưng trình tự viết chữ vẫn rất đúng.
Khi hai người Vệ Lăng cùng Sở đang học tập ở trên giường, cuộn len trong tay Tần Thanh Man cũng nhanh chóng nhỏ dần.
Kiếp trước lúc chưa thành đạt, để tiết kiệm tiền mà cô thường xuyên tự đan áo len cho mình, cho nên tốc độ rất nhanh.
Tốc độ đan áo len của Tần Thanh Man vốn dĩ đã rất nhanh rồi, cộng thêm cỗ thân thể thường xuyên làm việc này của nguyên chủ, ngón tay cũng không được bảo dưỡng đến non mềm tinh tế giống như cô ở hiện đại, lúc này khi que trúc lên xuống nhanh chóng cũng sẽ không bởi vì sử dụng liên tục không ngừng mà đau nhức ngón tay.
Cho nên áo len trong tay Tần Thanh Man đan rất nhanh.
Lúc một giờ chiều, đã đan được dài mười mấy cm rồi, cộng thêm một chút đan lúc trước nữa, đã được chiều dài nửa người rồi.
Đến lúc này Tần Thanh Man cũng không tiếp tục đan nữa, mà đặt que trúc trong tay xuống.
Liên tục dệt áo len lâu như vậy, cô không chỉ ngồi đến có chút mỏi lưng, mặt cũng có chút mỏi, đến lúc nên nghỉ ngơi một lát rồi.
Tần Thanh Man vừa đặt áo len trong tay xuống, một chiếc cốc tráng men toả ra hơi nóng đã được đưa tới bên miệng cô.
Là Vệ Lăng.
"Sở Sở ngủ rồi?" Tần Thanh Man từ trên tay Vệ Lăng uống một ngụm nước mật ong, sau đó ánh mắt nhìn đến trên giường, đứa nhỏ lúc trước còn tích cực theo Vệ Lăng học tập lúc này đã ngủ say sưa.
Trên giường ấm áp, lò gang trong phòng cũng đốt đến đượm lửa, nhiệt độ cả gian phòng cao vô cùng, Sở Sở ngủ một lúc không chỉ duỗi bàn chân nho nhỏ ra khỏi chăn để đón không khí mát mẻ, mà cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngủ đến đỏ bừng bừng.
"Sở Sở buồn ngủ."
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man uống một ngụm nước mật ong rồi không uống nữa, tiện tay đặt cốc tráng men lên chiếc đĩa tròn của lò gang.
Nhiệt độ bên rìa đĩa tròn khá thấp, để ở chỗ này cũng tương đương với việc giữ ấm.
"Anh đói chưa, có muốn làm chút gì để ăn không?"
Tần Thanh Man biết Vệ Lăng ở trong quân đội đã sớm quen một ngày ăn ba bữa, lo lắng Vệ Lăng sẽ đói, liền hỏi một câu này.
"Không cần phải phiền phức, anh không đói." Vệ Lăng ngồi bên người Tần Thanh Man, nắm lấy tay vợ mình nhẹ nhàng xoa bóp.
Bàn tay vẫn luôn vận động dưới tốc độ nhanh, cũng cần phải được thư giãn thích hợp.
Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng không đói, cô cũng không định làm gì nữa, cô lúc này cũng không đói bụng. Bây giờ xem ra mặc dù mới là giữa trưa, nhưng trời tối sớm, công thêm bên ngoài đang có bão tuyết, đoán chừng chưa đến bốn giờ trời có thể đã tối rồi, hơn ba giờ nhà bọn họ chuẩn bị bữa tối hẳn là vừa đẹp.
Dựa ở trên người Vệ Lăng, Tần Thanh Man giao phó sức nặng cả người mình lên, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "A Lăng, ngày mai có phải anh phải trở về đơn vị rồi đúng không?"
Mấy ngày nghỉ thoáng cái đã trôi qua, hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của Vệ Lăng.
"Ừm." Vệ Lăng khẽ gật đầu, hắn không nỡ xa vợ, nhưng quân nhân có chức trách thuộc về quân nhân, loại chức trách này đã khắc sâu vào trong xương cốt, hắn phải đúng hạn trở về đơn vị, một phút cũng không thể chậm trễ.
"Nếu không hôm nay chúng ta hầm tay gấu ăn đi."
Tần Thanh Man nắm ngược lại bàn tay đang xoa bóp tay cho mình của Vệ Lăng.