Ngô Vệ Dân hiện tại cũng đã sắp hận Tần Thanh Man tới chết đi được, một chút say mê lúc trước kia cũng đã biến mất vô tung vô ảnh trong trận đánh.
Sâu trong nội tâm anh ta thậm chí đã nghĩ xong làm thế nào để tra tấn Tần Thanh Man.
Anh ta muốn Tần Thanh Man phải ngồi tù, muốn khiến Tần Thanh Man phải đi lao động cải tạo, thậm chí còn muốn tìm cơ hội để Tần Thanh Man quỳ dưới chân mình cầu xin mình. Anh ta muốn hung hăng bắt nạt Tần Thanh Man, muốn Tần Thanh Man phải trả giá đắt.
Ngô Vệ Dân đã có Ngô Viễn Minh làm chỗ dựa, gan to hơn, dũng khí cũng lập tức bùng lên.
Ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man cũng lộ ra sự đắc ý và âm hiểm tàn ác, ra lệnh nói: "Bắt người này lại cho tôi, là cô ta, chính cô ta đẩy người, cô ta là tội phạm, chúng ta bắt người đưa đến đồn công an đi."
Ngô Vệ Dân tưởng rằng có chỗ dựa, đến đồn công an cũng dám vào.
Có một số việc Ngô Vệ Dân không hiểu, nhưng một người sống nhiều năm như Ngô Viễn Minh lại hiểu, chỉ với những lời chặn miệng ông ta lúc vừa nãy của Tần Thanh Man, đã cho thấy con gái nhà người ta là một người hiểu pháp luật. Đối với một người hiểu pháp luật mà nói, tuyệt đối không được dùng pháp luật để nói chuyện, phải dùng đến quyền thế.
Ngay lúc Ngô Viễn Minh đang cân nhắc giải quyết như thế nào, một tiếng khóc kinh thiên động địa từ xa đang dần tới gần.
Là con gái thím Quế Anh - Trịnh Mỹ Cầm nhận được tin tức vội vàng chạy tới.
"Mẹ, mẹ, mẹ của con ơi…" Giọng nói kéo thật dài của Trịnh Mỹ Cầm mạnh mẽ truyền tới, từ phía xa cô ấy đã trông thấy mẹ mình nằm trên mặt đất.
Nếu không phải ở trên đất có phủ áo bông, còn có người đỡ lấy mẹ cô ấy, thì cô ấy đã tưởng rằng mẹ mình đã mất rồi.
Thím Quế Anh vẫn luôn nhắm mắt nghe Tần Thanh Man đối đầu với Ngô Viễn Minh, thím ấy không hiểu pháp luật, lại cố kị con rể là công nhân trong nông trường nên vẫn luôn không lên tiếng, lúc này nghe thấy tiếng của con gái Trịnh Mỹ Cầm, thím ấy nhịn không được mở mắt ra.
"Mỹ Cầm." Người lớn tuổi bị ngã đến rất đau, cộng thêm trời lạnh, gọi con gái đều mang theo âm thanh run rẩy.
"Mẹ, mẹ ơi…"
Trịnh Mỹ Cầm bổ nhào đến bên người thím Quế Anh.
Cô ấy mặc dù đã được gả đi nhiều năm, nhưng quan hệ cùng với nhà mẹ đẻ vô cùng tốt, sự đau lòng đối với thím Quế Anh là thật lòng thật dạ, nhìn thấy mẹ già của mình nằm trên đất không động đậy được, nước mắt Trịnh Mỹ Cầm ào ào tuôn rơi.
"Mẹ ơi, mẹ đau chỗ nào?"
Sắc mặt Trịnh Mỹ Cầm trắng bệch nhìn thím Quế Anh, bởi vì cô ấy có thể nhìn thấy được sắc mặt của mẹ mình không tốt lắm.
Chắc chắn là đã bị thương.
"Chỗ này, đau chỗ này." Thím Quế Anh kéo tay con gái sờ vào chỗ đau của mình, chỗ bị đau kia cụ thể gọi là gì thím ấy không biết, chỉ biết là đau ở đó, đau nhói, vẫn luôn rất khó chịu.
"Mẹ của con ơi…"
Tay Trịnh Mỹ Cầm run run chạm lên chỗ đau của mẹ, tiếng khóc càng to hơn.
Người không biết còn tưởng rằng thím Quế Anh đã mất rồi, điều này khiến cho Bao Thắng Lợi đang lái máy kéo vội vàng chạy đến gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Mẹ…"
Bao Thắng Lợi là người đàn ông Đông Bắc, người cao lớn, giọng nói cũng rất vang.
Một tiếng "mẹ" này của anh ấy vang lên tựa như sét đánh giữa trời quang, lỗ tai của những người đứng gần đó bị chấn động đến khó chịu, tiếng xình xịch của máy kéo ngược lại trở thành nhạc nền.
Mọi người thấy hai vợ chồng Bao Thắng Lợi đã chạy tới, càng không có ai dám ra tay với Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man là người đồn Kháo Sơn, trụ sở của đại đội Hồng Kỳ ở ngay trên thị trấn, không chỉ có bí thư Trịnh An Quốc là người đồn Kháo Sơn, mà đến trưởng ban an ninh cũng là người đồn Kháo Sơn.
Một đồn Kháo Sơn thôi đã cho ra mấy quan chức có thể quản lý được toàn bộ cả đại đội rồi.
Từ chức năng hành chính mà nói, quyền lực của Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương so với một quản lý nông trường như Ngô Viễn Minh còn lớn hơn, nếu không phải do nhân khẩu trong nông trường Hồng Kỳ quá nhiều, được phân chia riêng ra, thì mảnh đất này của bọn họ vốn dĩ phải thuộc sự quản lý của đại đội Hồng Kỳ.
Cho nên bình thường người tới từ đồn Kháo Sơn đều sẽ được nhượng bộ thích đáng.
Đây cũng chính là nguyên nhân Tần Thanh Man biểu lộ rõ thân phận của mình trước.