Vạt áo bông của ông ta bị bánh xe ép chặt, kéo thế nào cũng không ra, chỉ có thể nửa khom người, như thế này quá tổn hại hình tượng quản lý nông trường của ông ta, ngay trước mặt nhiều công nhân như vậy, Ngô Viễn Minh cảm thấy mặt mũi của mình đều mất hết rồi.
Thậm chí trong sâu nội tâm của ông ta còn thề rằng, nhất định sẽ đuổi cả nhà Bao Thắng Lợi ra khỏi nông trường.
Ý nghĩ của Ngô Viễn Minh vô cùng giống với Ngô Vệ Dân, không hổ là hai cha con.
"Công việc của vợ tôi là thế nào?" Bao Thắng Lợi tò mò nhìn Ngô Viễn Minh, không có ý định lùi máy kéo lại, vợ anh ấy còn chưa lên tiếng đâu.
"Cậu… cậu là cái đồ ngu ngốc!"
Mặt Ngô Viễn Minh càng đỏ, kiểu tóc chia ngôi ba - bảy bình thường được chải chuốt gọn gàng đã sớm tán loạn.
Ông ta tức giận Bao Thắng Lợi cái người chỉ có cơ bắp mà không có não này, vốn là chuyện giao dịch mờ ám, sao có thể nói rõ ở trước mặt công chúng được. Bao Thắng Lợi dám nói, ông ta cũng không dám nhận, lúc này Ngô Viễn Minh cho rằng Bao Thắng Lợi lấy được chỗ tốt rồi còn không chịu nhận nợ.
Tức giận đến mức suýt chút nữa phun lên mặt Bao Thắng Lợi.
"Ha ha, chị ơi, chị nhìn người này xem có giống cá nóc mà chị nói hay không, hai cái má phồng ra y như quả bóng vậy." Đang lúc Ngô Viễn Minh bị Bao Thắng Lợi làm cho tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết, âm thanh trong trẻo của Sở Sở vang lên.
Ở trong lòng của chị gái, cậu bé không hề sợ hãi chút nào.
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua mặt đứa nhỏ, nhìn thấy vết sưng không nặng lắm mới thở phào một hơi, bác bỏ: "Không, không giống cá nóc, cá nóc đáng yêu, cái bản mặt này của ông ta giống con cóc mới đúng."
"Là cái con toàn thân u cục sao?" Sở Sở rất thông minh.
"Ha ha ha…"
Rất nhiều người trong đám người không nín được cười nữa, tiếng cười liên tiếp vang lên.
Ngô Viễn Minh tức giận đến cả người đều cứng nhắc lại.
"Lão Bao, mau tới đây, mau dìu mẹ chúng ta lên xe, chúng ta đưa mẹ đi bệnh viện." Trịnh Mỹ Cầm không hổ là con gái ruột, vô cùng để ý đến thương thế của thím Quế Anh, nhất thời cũng không nghĩ đến xử lý Ngô Vệ Dân như thế nào, dự tính đưa người đi bệnh viện chữa trị trước.
"Ừ."
Bao Thắng Lợi thấy vợ mình đã mở miệng, cũng chẳng thèm nhìn Ngô Viễn Minh nữa, nhanh chóng xuống xe nhờ mấy người bạn có quan hệ tốt đến nâng thím Quế Anh lên.
Kể từ lúc biết thím Quế Anh bị người khác đẩy ngã bị thương, anh ấy đã trải sẵn ở trong thùng xe mấy tấm chăn bông, lái xe đi bệnh viện sẽ nhanh hơn so với dùng cáng cứu thương, hơn nữa cũng càng thuận tiện.
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua thùng xe đằng sau máy kéo, lại nhìn thím Quế Anh đang vịn eo, không hề ngăn cản.
Mấy người Bao Thắng Lợi sức lực lớn, chỉ mất mấy phút đã sắp xếp ổn thỏa cho thím Quế Anh ở trong thùng xe, hôm nay không có gió, lái xe chậm một chút bên trong thùng xe cũng sẽ không lạnh.
Trịnh Mỹ Cầm đi cùng thím Quế Anh, dự tính đến bệnh viện chăm sóc mẹ.
"Thanh Man à, lên xe đi, Sở Sở bị thương rồi, chúng ta cùng đi tới bệnh viện kiểm tra xem sao." Trịnh Mỹ Cầm là người đồn Kháo Sơn, đương nhiên quen biết Tần Thanh Man, trông thấy vết sưng đỏ trên mặt Sở Sở lập tức gọi người.
"Vâng."
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua những đặc sản rừng núi, rau củ khô tán loạn trên mặt đất đã sớm bị dẫm đạp đến không nhìn ra hình dạng, dự tính trước tiên đi cùng với mấy người Trịnh Mỹ Cầm.
Sau tình huống ngày hôm nay, Ngô Viễn Minh biết nhà họ Vạn có quan hệ với nhà mình, người một nhà họ Vạn này cũng đừng nghĩ tới có được kết quả tốt lành gì.
Nghĩ rõ ràng điểm này, Tần Thanh Man đưa theo Sở Sở leo lên xe, sau đó ngồi xuống dùng chăn che lên người.
Cứ như vậy, cơ thể ấm áp hơn rất nhiều.
"Xịch xịch xịch…" Âm thanh nổ máy máy kéo vang lên, một luồng khói đen phun ra từ trong ống bô ở đầu xe, không chỉ phun đầy mặt đầy đầu Ngô Viễn Minh, mà còn khiến ông ta sặc đến mức suýt chút nữa ho ra cả phổi.
"Chuyện gì xảy ra vậy, là ai báo công an?"
Đúng lúc mấy người Tần Thanh Man chuẩn bị đi, từ phía xa vang lên một tiếng hét lớn, đồng thời có hai nhân viên mặc trên người đồng phục cảnh sát màu xanh lá đang vội vàng đạp xe đuổi tới.
Trên máy kéo, Tần Thanh Lan nhìn thấy đồng phục cảnh sát toàn màu xanh lá liền lộ ra vẻ mặt tươi cười.