Trên mặt Ngô Vệ Dân ngoại trừ dấu bàn tay rõ ràng ra, còn có vô số vết tích do gậy đánh, cả khuôn mặt đều không cách nào nhìn được, nếu không phải quen biết hai cha con nhà này, Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc cũng không dám nhận.
"Đồng chí, tôi là Ngô Viễn Minh, là quản lý nông trường của nông trường Hồng Kỳ, đây là con trai tôi Ngô Vệ Dân, đồng chí Ngô Vệ Dân là công nhân chính thức của nông trường Hồng Kỳ."
Ngô Viễn Minh nắm chặt lấy tay Kim Viện Triều, chỉ thiếu điều nước mắt tuôn đầy mặt.
Cuối cùng cũng đã đợi được đồng chí công an tới.
"Đồng chí Ngô Viễn Minh, có thể nói chút chuyện gì đã xảy ra không?" Ánh mắt Kim Viện Triều đảo qua tất cả mọi người trên máy kéo, tầm mắt dừng lại lâu nhất là ở trên người Tần Thanh Man, tựa như đã phán định chắc chắn Tần Thanh Man chính là tội phạm.
Điều này khiến Tần Thanh Man nhìn Kim Viện Triều nhiều hơn một chút.
Người này cô có thể chắc chắn không quen biết, từ trước đến giờ chưa từng gặp đối phương bao giờ.
Ngô Viễn Minh cũng không quan tâm Tần Thanh Man có quen biết Kim Viện Triều hay không, cởi áo bông ra một lúc như vậy ông ta đã lạnh cóng đến run rẩy cả người. Kim Viện Triều đang được ông ta nắm chặt tay chính là nguồn nhiệt duy nhất, không muốn buông tay ra ông ta nhanh chóng cáo trạng.
"Đồng chí công an, mấy người kia vu oan hãm hại con trai tôi đẩy người lớn tuổi, đánh đập trẻ nhỏ, bọn họ còn đe dọa nhà chúng tôi. Con trai tôi bị cô gái kia đánh thành cái bộ dạng này, cậu cần phải làm chủ cho đồng chí Ngô Vệ Dân."
Ngô Vệ Dân nhanh chóng phụ họa cho cha anh ta: "Đúng vậy, đúng vậy, vết thương của tôi tất cả đều là do cô ta đánh, đánh vô cùng hung ác, con mẹ nó chứ cả người với mặt đều sưng lên như nhau."
Để chứng minh tất cả lời mình nói không hề giả dối, anh ta dứt khoát cong người, vén áo lên, sau lưng toàn bộ lộ ra.
Tần Thanh Man là dùng hết toàn lực để đánh Ngô Vệ Dân, dù cho có lớp áo bông thật dày chặn lại, trên người Ngô Vệ Dân vẫn bị đánh đến sưng bầm lằn hết cả lên.
Chằng chịt khắp nơi, mỗi vết lằn đều đỏ chót vô cùng chói mắt.
Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc nhìn dấu vết thảm hại trên người Ngô Vệ Dân đều không biết phải mở miệng như thế nào.
Vóc dáng Ngô Vệ Dân cũng không hề thấp, cao 1m76.
Thân hình hơi gầy gò, nhưng cũng không đến nỗi đánh không lại một cô gái thấp bé hơn mình chứ.
"Đồng chí, hai vị đồng chí, các cậu phải bắt ả đàn bà bày lại, cô ta quá xấu xa. Các cậu nhìn xem, tôi đã bị cô ta đánh thành dáng vẻ gì rồi, người này sao có thể xấu xa như vậy chứ, quá xấu xa, bắt lại, mau bắt rồi nhốt lại vào tù."
Vết thương trên người Ngô Vệ Dân để lộ trong không khí vừa lạnh vừa đau, nhịn không được thả quần áo xuống rồi thúc giục Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc.
Lời của Ngô Vệ Dân đã dọa tới Sở Sở, Sở Sở ôm chặt lấy cổ Tần Thanh Man, sau đó tức giận trừng mắt với Ngô Vệ Dân.
Bại hoại, cái tên bại hoại này đẩy cậu cùng với thím Quế Anh còn dám vu oan hãm hại cho bọn cậu, thật sự là quá xấu xa.
"Cái tên họ Ngô khốn nạn kia, cậu ít nói luyên thuyên thôi, rõ ràng là cậu đẩy mẹ tôi cùng với Sở Sở trước, khiến mẹ tôi và Sở Sở bị thương cậu mới bị Thanh Man đánh cho, sao cậu không đem đầu đuôi sự việc nói rõ ra đi."
Trịnh Mỹ Cầm tính tình nóng nảy, không chịu được sự tức giận, lập tức đứng lên phản biện.
Cô ấy vừa đứng dậy, ở trên xe ngoại trừ thím Quế Anh còn đang đau đớn nên phải nằm ra, những người khác đều đứng dậy hết, Bao Thắng Lợi thậm chí còn từ buồng điều khiển nhảy vào trong thùng xe.
Vợ anh ấy đi cãi nhau, anh ấy đương nhiên phải đi theo trợ giúp ra oai.
"Nói nhảm, mẹ cô rõ ràng tự mình ngã xuống rồi ăn vạ tôi, người nhà cô làm sao lại không biết xấu hổ như vậy, lừa người lừa đến tận trên đầu tôi à. Cô cũng không biết nhìn xem tôi là ai chứ, tôi là Ngô Vệ Dân, là con trai của quản lý nông trường Hồng Kỳ, tôi có thể làm ra cái chuyện như đẩy ngã người khác sao!"
Ngô Vệ Dân không ngừng tự thôi miên cho mình ở sâu trong lòng, anh ta không hề để người, anh ta mới là người bị hại.
Cho nên lời phản bác lại nói ra càng vô cùng khí thế.
"Cậu hai Ngô à, lời cậu nói ra có sơ hở nha, trước đó thì nói Thanh Man đẩy ngã mẹ tôi, hiện tại lại nói mẹ tôi tự mình ngã xuống. Con mẹ nó chứ não cậu bị nhúng phân à, còn dám vu oan hãm hại cho chúng tôi, bà đây đánh chết cậu." Trịnh Mỹ Cầm nắm chặt nắm đấm không hề nhỏ dùng sức vung về phía Ngô Vệ Dân.