Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 356

Chương 356 -
Chương 356 -

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Trịnh Mỹ Cần không hiểu nhìn thím Quế Anh.

Hình như sự việc có gì đó không đúng thì phải.

“Không… không đau.” Thím Quế Anh vặn eo, uốn éo cả cơ thể một lần nhưng lại không hề thấy đau.

Vừa nãy còn đau đến mức muốn sống muốn chết mà bây giờ lại không thấy đau nữa.

Trịnh Mỹ Cầm bị dọa, nghi ngờ hỏi: “Hết đau rồi?”

“Đúng vậy, hết đau rồi.” Thím Quế Anh lau mồ hôi trên trán.

Nếu không phải trên trán thím ấy vẫn còn mồ hôi thì chắc mọi người đều sẽ cho rằng thím Quế Anh giả vờ đau. Nhưng mọi người trên xe đều tận mắt nhìn thấy thím Quế Anh đau như thế nào, bọn họ không tin một người có thể giả vờ được như vậy.

“Mẹ, con sờ thử cho mẹ.”

Trịnh Mỹ Cầm lo lắng.

“Ừ, con tới sờ thử xem.” Thím Quế Anh cũng cảm thấy không chân thật. Trước đó đâu đến mức thím ấy hận không thể đập luôn cái eo vào tường, bây giờ thì tốt rồi, không đập eo vào tường mà đập vào thùng xe, nhưng lại không đau nữa.

Tốt rồi!

Trịnh Mỹ Cầm cẩn thận sờ soạng từ đầu đến chân thím Quế Anh một lần, phát hiện ra quả thực thím Quế Anh không có vấn đề gì, sau đó mọi người hai mắt nhìn nhau.

“Có đi bệnh viện nữa không?” Bao Thắng Lợi không có chủ kiến.

“Đi bệnh viện làm gì nữa, nhanh đến cục công an huyện, đám Thanh Man vẫn còn đang chờ chúng ta báo án đấy. Trong nông trường vẫn còn một đống chuyện, chúng ta phải mau chóng mời đồng chí công an tới, đừng để cho bọn họ bắt nạt Thanh Man với Sở Sở.”

Trịnh Mỹ Cầm vỗ mạnh vào lưng Bao Thắng Lợi, ra lệnh.

“Được.”

Bao Thắng Lợi nhận được lệnh, lập tức lái máy kéo phóng tới cục công an.

“Con vừa mới chạy qua là chồn đúng không mẹ?” Trong thùng xe, Trịnh Mỹ Cầm tụ lại với thím Quế Anh nhỏ giọng nói chuyện.

Mẹ cô ấy bị đụng lên thành xe là bởi vì có động vật băng qua đường, cô ấy cũng kinh hồn nhìn thoáng qua thôi chứ không thấy rõ.

“Màu đen, sao là chồn được.”

Thím Quế Anh phản bác lời con gái nói. Từ sau khi thím ấy không còn bị đau nữa, thím ấy ngồi trong chăn bông, tinh thần cũng càng ngày càng thoải mái.

“Mẹ à, kể cả là gì đi nữa thì con cũng đều cảm thấy nó là quý nhân của chúng ta. Nếu không có nó thì mẹ đâu thể hết đau được.” Trịnh Mỹ Cầm rất có quan điểm.

“Ừ.” Thật ra thím Quế Anh cũng không thấy rõ con vật màu đen đi ngang qua là gì.

Cục công an huyện, Trịnh Tuyết Tùng tiếp đãi mấy người Bao Thắng Lợi. Nghe thấy nông trường Hồng Kỳ có người giả mạo công an, còn có người chết, toàn cục công an đều rất chú trọng vào chuyện này. Cục trưởng chỉ đích danh Trịnh Tuyết Tùng dẫn người đi xử lý.

Vì để tỏ ra xem trọng chuyện này, còn phái cả chiếc xe jeep duy nhất trong cục công an huyện để cho Trịnh Tuyết Tùng áp giải tội phạm.

Xe jeep màu xanh cùng với máy kéo nhanh chóng đi đến nông trường Hồng kỳ.

Nhà ăn nông trường, mặt trời càng ngày càng lên cao, thời gian cũng đã gần tới mười hai giờ trưa.

Nhà ăn cũng không vì có nhiều người ngồi mà không nấu cơm, tính thời gian, phòng bếp bắt đầu làm việc đâu vào đấy.

Vốn Hứa Liên Hoa là bếp trưởng cần phải ra sau bếp chỉ huy mọi người nấu nướng nhưng giờ bà ta cũng là nhân chứng, không thể dễ dàng rời khỏi nhà ăn nên chỉ có thể hời cho những đầu bếp khác khoe khoang.

Nhà bếp không có Hứa Liên Hoa nhưng cũng không loạn, các món ăn còn được nấu rất ngon.

Đến ăn cơm trưa, mùi thơm từ thức ăn tỏa ra vẫn đủ hấp dẫn mọi người, cũng chẳng kém Hứa Liên Hoa nấu. Hứa Liên Hoa ngửi thấy mùi đồ ăn, gương mặt trầm lại trông vô cùng khó coi. Bà ta có thể chắc chắn rằng tên đầu bếp cầm muôi chắc chắn không phải hai người dưới quyền bà ta.

Nói cách khác, có người chiếm vị trí bếp trưởng của bà ta.

Nhà ăn đến giờ cơm, công nhân mua cơm liên tục tiến vào.

Sau đó mọi người cùng nhau ngồi ngay ngắn hai mắt nhìn nhau.

Tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ở giữa bị ngăn cách nên không ai trao đổi với những người đang ngồi, mua cơm xong liền đi.

Đợi mọi người mua cơm xong rời đi, những người đang ngồi trong nhà ăn cũng được đi lấy cơm thuộc về bọn họ.

Tần Thanh Man không lấy, cô có mang theo bánh bao, đủ cho cô với Sở Sở ăn.

“Thanh Man, đúng là Thanh Man ấy ư, mợ là mợ của cháu đây!” Một giọng nói “dạt dào cảm xúc” vang lên làm bánh bao trong tay Tần Thanh Man thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.

Sở Sở cũng nhìn Hứa Liên Hoa, người vừa mới nhận ra cậu nhóc với chị.

Dối trá đến cùng cực!

Bình Luận (0)
Comment