Những nhân chứng nhìn thấy Ngô Vệ Dân chết như thế nào đều tập trung trong nhà ăn, công nhân không phải nhân chứng nghe Ngô Vệ Dân chết ngoại trừ cảm thấy khiếp sợ còn có cả tò mò. Đặc biệt là một số người bị Ngô Vệ Dân âm thầm bắt nạt còn chạy đến cổng chính nông trường để nhìn thử.
Tần Thanh Man đã đi trước một bước để Lôi Chí Văn dẫn người trông chừng hiện trường, hiện trường đã được chiếu phủ che hết lại.
Những người tới vây xem cũng coi như là tự giác, biết án kiện đang chờ công an tới xử lý nên mọi người đều không phá hỏng hiện trường mà tự giác đứng ở xa nhìn Ngô Vệ Dân đã chết và bàn tán sôi nổi.
Có một số người tới hóng chuyện, một số người từng bị bắt nạt thì tới xem cho hả giận.
Ngô Vệ Dân chết rồi!
Bọn họ đã từng rất mong đợi Ngô Vệ Dân mau chóng chết đi, và cuối cùng thì ngày bọn họ chờ đợi cũng đã tới. Ông trời có mắt, cuối cùng tai họa này cũng bị ông trời thu phục rồi.
Rất nhiều có thù oán với Ngô Vệ Dân nhìn thấy thi thể của Ngô Vệ Dân thì lại vừa hưng phấn vừa kích động.
Bọn họ mong ngày này rất lâu rồi.
Kẻ ác cuối cùng cũng đã chết, chết rất tốt.
Cổng nông trường, rất nhiều người tốp năm tốp ba đứng ở cách đó không xa chỉ chỉ trỏ trỏ vào Ngô Vệ Dân đã chết. Máu của bọn họ nóng, dù trời có lạnh đến mức chân họ lạnh cóng lại tê đi thì bọn họ cũng không chịu đi, bọn họ muốn nhìn thấy kết quả của nhà họ Ngô.
Ngô Vệ Dân chết, Ngô Viễn Minh bị trói, chỉ cần công an áp giải ông ta đi thì nhà họ Ngô sẽ thật sự sụp đổ.
Lúc Trịnh Tuyết Tùng dẫn người chạy tới nhìn thấy hiện trường được bảo vệ rất tốt, còn có cả rất nhiều công nhân của nông trường đang tụ tập bên ngoài hiện trường.
Sống trong thời đại đặc biệt, đừng nhìn mấy người Trịnh Tuyết Tùng bọn họ chỉ lo trị an vậy thôi nhưng thật ra họ vẫn biết rất nhiều chuyện. Nhìn ánh mắt khác thường của quần chúng đang vây xem, anh biết cái chết của Ngô Vệ Dân có ý nghĩa như thế nào với rất nhiều người.
Đó là giải thoát, là sự vui vẻ đến mức muốn vỗ tay khen hay.
“Đội trưởng, có cần sơ tán đám đông không?” Trong xe, Lý Hoành Nghĩa nhỏ giọng hỏi Trịnh Tuyết Tùng.
Trấn Hồng Kỳ thuộc về khu vực quản lý đặc phái của anh nên đương nhiên anh phải đi theo đội.
Trịnh Tuyết Tùng kiểm tra súng của mình một chút rồi đẩy cửa xe ra đi xuống xe, đồng thời nói: “Không cần sơ tán, hiện trường duy trì rất tốt, quần chúng sẽ không ảnh hưởng tới việc phá án của chúng ta. Mọi người nhanh chóng theo sát, Tiểu Lưu nhớ ghi chép cho tốt, không được để xảy ra chút sai sót nào.”
“Đã rõ, thưa đội trưởng.”
Bốn người trên xe xuống xe, phối hợp với nhau theo trách nhiệm của mình.
Máy kéo của Bao Thắng Lợi cũng dừng ở cách đó không xa, bọn họ không phải công an, vì để không ảnh hưởng tới công an phá án nên họ không xuống xe mà ngồi xổm trong thùng xe trùm chăn lên xem mấy người Trịnh Tuyết Tùng tra xét hiện trường vụ án.
Bên ngoài thực sự rất lạnh, may mà trên xe của bọn họ có chăn.
Trịnh Tuyết Tùng nhìn thấy Lôi Chí Văn liền chủ động lấy ra thẻ công tác, ảnh chụp, con dấu đầy đủ mọi thứ của mình ra, đồng thời cũng giới thiệu thân phận của mình, Lý Hoành Nghĩa cùng với mấy đồng chí công an.
Lôi Chí Văn thấy mặt mũi cùng vẻ bề ngoài của Lý Hoành Nghĩa quả nhiên giống như Tần Thanh Man miêu tả, lại thấy giấy chứng nhận công an của đoàn người Trịnh Tuyết Tùng, vội vàng nói qua một lần tình huống sự việc với Trịnh Tuyết Tùng rồi mới lui qua bên cạnh đám người chờ đợi.
Trịnh Tuyết Tùng đã nghe Bao Thắng Lợi nói qua một lần vụ án khi đến báo án, lúc này nghe Lôi Chí Văn nói xong lập tức gọi mấy người Lý Hoành Nghĩa đi điều tra hiện trường.
Hiện trường được bảo vệ ngay lập tức, tuy trên mặt đất để lại rất nhiều dấu chân nhưng vẫn có dấu vết để lại.
Rau khô, các loại nấm rải rác khắp nơi, dấu vết trượt chân của thím Quế Anh khi bị đẩy ngã, dầu vết Sở Sở ngã từ trên người thím Quế Anh xuống hiện lên vô cùng rõ ràng trong mắt những người chuyên nghiệp như bọn họ.
Sau khi điều tra hết các dấu vết, trước tiên có thể phán đoán ra được Ngô Vệ Dân chính là người gây chuyện.
Còn về chuyện Ngô Vệ Dân chết hoàn toàn không liên quan gì tới Tần Thanh Man, dù sao người nổ súng cũng chính là tên giả mạo công an.
Trịnh Tuyết Tùng cẩn thận thăm dò hiện trường, thu thập vật chứng, Tiểu Lưu nhanh tay ghi chép lại.