Tần Thanh Man trông thấy người nhà họ Ngô khí thế hùng hổ xông tới, lập tức biết tình hình có sự thay đổi, nhanh chóng cõng Sở Sở lên lưng trước, cùng lúc đó cũng đá Trịnh Tuyết Tùng một cái.
Ngô Viễn Minh cấu kết cùng với đám công an giả, xem dáng vẻ này của nhóm người nhà họ Ngô chỉ e rằng muốn tới gây chuyện.
Trịnh Tuyết Tùng vốn còn đang nghĩ xem làm thế nào để trấn an người nhà họ Ngô, bị Tần Thanh Man đá cho một cái lập tức phát giác ra được điều khác thường, lập tức lấy súng ra chỉ lên trời, sau đó hét lớn đối với người nhà họ Ngô: " Tôi là Trịnh Tuyết Tùng của đồn công an huyện, là công an, tôi nhận mệnh lệnh đến đây điều tra vụ án, mọi người xin hãy bình tĩnh một chút, bình tĩnh nghe tôi nói một lời đã."
"Vệ Dân của tôi, mau trả Vệ Dân lại cho tôi."
Ông nội Ngô Vệ Dân là Ngô Vinh, năm nay đã sắp tới 70 tuổi, ông ta chỉ có mỗi một đứa cháu nội là Ngô Vệ Dân thôi, bình thường coi như bảo bối, nhận được tin cháu trai bị giết chết, ông ta đã ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần.
Lại thêm việc biết được con trai là Ngô Viễn Minh bị bắt giữ, lập tức lửa giận công tâm, kêu gọi anh em họ hàng đến rồi xông tới đây.
Ông ta muốn trả thù cho cháu nội.
"Ông ơi, ông nghe cháu nói đã, chúng cháu không có cướp mất cháu nội của ông, chỉ là muốn chuyển chỗ cho cậu ấy, mặt đất rất lạnh, không thích hợp ở lâu."
Trịnh Tuyết Tùng hết sức lớn tiếng trấn an, đồng thời cũng nói: "Các vị đồng chí, mọi người phải tin tưởng công an chúng tôi, công an chúng tôi nhất định sẽ giải quyết vụ án dựa trên lẽ công bằng.
"Mau giao cái người phụ nữ họ Tần kia ra đây, chính là cô ta, là cô ta đã hại chết Vệ Dân nhà tôi." Ngũ Xuân Hạ mẹ của Ngô Vệ Dân được người khác dìu đến, ở trong đám người gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Thanh Man, trong đôi mắt xung huyết tràn đầy sự oán hận.
Hận không thể ngay bây giờ đánh chết Tần Thanh Man ngay lập tức.
Trịnh Tuyết Tùng lập tức phát giác được sự nghiêm trọng của vấn đề, nhanh chóng bảo vệ trước người Tần Thanh Man rồi lớn tiếng nói: "Các vị gia quyến, tôi biết được tâm trạng của các vị hiện tại, nhưng xin các vị hãy tin tưởng tôi. Hung thủ không phải đồng chí Tần Thanh Man, Ngô Vệ Dân là bị kẻ tình nghi giả mạo công an sát hại."
Vụ án giết người thực ra vô cùng rõ ràng, nhân chứng, vật chứng đều có đủ, đều có thể chứng minh được Tần Thanh Man là người vô tội, thậm chí có thể nói Tần Thanh Man mới là người xui xẻo, nếu không phải bị Ngô Vệ Dân dây dưa, người ta đã sớm được về nhà đốt lửa sưởi ấm rồi.
"Vệ Dân chính là bị người phụ nữ họ Tần kia giết chết, nếu như không có cô ta, con trai tôi làm sao có thể chết được. Chính là cô ta, cô ta chính là con yêu tinh hại người, con trai tôi là bởi vì cô ta nên mới chết, hôm nay tôi muốn cô ta phải đền mạng cho con trai tôi."
Ngũ Xuân Hạ hoàn toàn không muốn nghe Trịnh Tuyết Tùng nói cái gì cả, vẫn luôn cắn chặt lấy việc Tần Thanh Man chính là hung thủ hại chết con trai bà ta.
Theo câu nói này của Ngũ Xuân Hạ, người nhà họ Ngô xông tới càng nhanh, rất nhiều người đều giơ vũ khí trong tay lên.
Trông thấy một màn này, Trịnh Tuyết Tùng bình tĩnh lại mồ hôi lạnh đều toát hết cả ra.
Cho dù trong tay bọn anh có súng, nhưng cũng khó chống lại nhiều người như vậy, Trịnh Tuyết Tùng kéo mở chốt súng, nghiêm nghị cảnh cáo: "Dừng lại, tất cả mọi người dừng lại cho tôi, nếu còn không đứng lại tôi sẽ nổ súng, mọi người như thế này là đang cản trở công an thi hành công vụ, đây chính là phạm tội."
Uy tín của công an ở niên đại này vẫn cao vô cùng, vừa nghe thấy Trịnh Tuyết Tùng sắp nổ súng, rất nhiều người nhà họ Ngô do dự chậm lại bước chân.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên mặt Ngô Vinh và Ngũ Xuân Hạ.
Đám người này dám đến đây gây chuyện đều là nghe theo hai người này.
"Công an bảo vệ tên phạm tội giết hại cháu nội tôi, lão già tôi đây không thiết sống nữa, cậu đánh chết tôi đi, để tôi đi theo Vệ Dân nhà tôi." Ngô Vinh trông thấy những người mình mang đến đều bị vị công an Trịnh Tuyết Tùng này trấn trụ hết, bi thương trong lòng càng sâu sắc hơn, đẩy người đang đỡ mình ra, thất tha thất thểu đi thẳng đến trước mặt Trịnh Tuyết Tùng.
Ông ta đã là người sắp 70 tuổi rồi, đã sống đủ rồi, từ khi nghe tin cháu trai mình bị giết, ông ta cũng chẳng muốn sống thêm nữa.
Mắt thấy không bảo vệ nổi con trai, cháu nội cũng đã chết, một lão già như ông ta còn tiếp tục sống để làm gì nữa, còn không bằng đi theo cháu nội, trời lạnh như vậy, cháu nội nhất định sẽ rất lạnh, ông ta phải đi theo Vệ Dân nhà mình.