Tần Thanh Man nhìn ra được Sở Sở đang bảo vệ mình, đương nhiên không thể nói những lời như kiểu "đánh người là không đúng" được, không cùng thời đại cho nên cách giáo dục trẻ nhỏ cũng không giống nhau: "Chị cũng rất tức giận, nếu bọn họ mà còn mắng chị nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đánh bọn họ nhé."
Phòng vệ chính đáng hoàn toàn có thể sử dụng một cách hợp pháp.
"Vâng."
Sở Sở vốn dĩ còn hơi thấp thỏm, lo lắng Tần Thanh Man sẽ trách móc mình đánh người khác, nhưng không nghĩ tới chị gái không chỉ không mắng mình, còn đồng ý cùng đánh người với mình, cả người cậu bé lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu.
"Đi thôi, chúng ta đi xem bọn họ đấu tố nào."
Tần Thanh Man nở nụ cười định cõng Sở Sở lên lần nữa, kết quả Bao Thắng Lợi ở một bên lặng lẽ nhấc Sở Sở gác lên cánh tay mình, ồm ồm nói: "Để tôi ôm Sở Sở cho."
Anh ấy rất yêu thích Sở Sở, yêu thích một đứa trẻ có cá tính như vậy.
Sở Sở cũng quen thuộc với Bao Thắng Lợi, cho nên không sợ người lạ, lập tức nhét lại hộp cơm vào trong lòng, sau đó dùng tay ôm lấy cổ Bao Thắng Lợi.
Đứa nhỏ biết cân nặng của mình cũng không tính là nặng mấy, nhưng cứ để chị gái cõng mãi sẽ rất mất sức, bây giờ có sức lao động miễn phí để sử dụng, đương nhiên sẽ không để chị gái phải chịu mệt nữa rồi.
Tần Thanh Man liếc mắt một cái đã biết suy nghĩ của đứa nhỏ, trông thấy Bao Thắng Lợi thật lòng ôm Sở Sở, cô nói một tiếng cảm ơn rồi mới đứng dậy.
"Thanh Man, chúng ta cũng đi tới nhà ăn sao?" Trịnh Mỹ Cầm và Bao Thắng Lợi đã được lấy lời khai ở đồn công an huyện rồi, thực ra hai người bọn họ hoàn toàn có thể không cần phải đi theo mấy người Trịnh Tuyết Tùng tới nhà ăn nữa, nhưng Trịnh Mỹ Cầm muốn đi.
Cô ấy muốn đi xem kết cục cuối cùng nhà họ Ngô.
"Chị Mỹ Cầm, chúng ta cùng đi nhìn xem, em và Sở Sở vẫn chưa lấy lời khai, mấy người bí thư vẫn còn đang ở đây. Mọi người bởi vì chuyện của em mà đặc biệt đi đến đây một chuyến, chúng ta đương nhiên phải cùng tiến cùng lùi rồi." Tần Thanh Man giải thích với Trịnh Mỹ Cầm.
"Thanh Man, em đừng nói như vậy, chuyện này nói ra thì cũng liên quan đến mẹ của chị, sự giúp đỡ của mọi người cũng có một phần của mẹ chị. Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xem một chút."
Trịnh Mỹ Cầm vừa nghe thấy có thể đi xem náo nhiệt, lập tức hưng phấn đỡ lấy thím Quế Anh đi về phía nhà ăn.
Tần Thanh Man cũng đỡ lấy cánh tay còn lại của thím Quế Anh: "Thím, thím không sao chứ?"
"Ừm, không đau nữa rồi."
Thím Quế Anh nghe thấy Tần Thanh Man quan tâm mình, nói hết một lượt những chuyện đã trải qua khi đi lên huyện. Trước đó eo thím ấy đau không chịu được, hiện tại ngoại trừ một chút trầy da ở trên tay ra, eo thế nhưng không hề có chút đau đớn nào nữa.
Tần Thanh Man nghe thím Quế Anh nói liền hiểu rõ là có chuyện gì.
Đoán rằng có lẽ viên sỏi bị đụng phải làm thay đổi vị trí, hoặc là bị đụng vỡ cho nên mới có kết quả như vậy: "Thím ơi, để hôm nào có thời gian cháu cùng với thím lên bệnh viện ở trên huyện kiểm tra thật kỹ một chút, chúng ta làm kiểm tra triệt để một lượt để cho yên tâm."
Thím Quế Anh ngã là bởi vì do cô mà ra, đương nhiên cô phải có trách nhiệm.
"Thanh Man, đâu cần cháu phải đi khám cùng với thím chứ, đợi hôm nào Thắng Lợi có thời gian, đưa thím đi bệnh viện một chuyến để kiểm tra là được rồi." Thím Quế Anh cũng không tiện làm phiền Tần Thanh Man đi cùng mình, lúc này cả người thím ấy không có chỗ nào đau cả.
Nói ra thì, trước đó nếu không phải thím ấy giành cõng Sở Sở, Sở Sở cũng sẽ không đến mức bị ngã từ trên lưng mình xuống.
Thím ấy còn phải nói một tiếng xin lỗi đối với hai chị em Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nhìn ra được tâm trạng của thím Quế Anh, cười nói: "Thím à, tai bay vạ gió, tai nạn này không liên quan gì đến thím, chẳng qua là có người quá xấu xa, chúng ta không thể chủ động đi ôm trách nhiệm của người xấu được."
Cô không cảm thấy việc mình lớn lên xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của Ngô Vệ Dân chính là vấn đề của mình.
Cũng không cảm thấy căn nguyên của chuyện bất ngờ ngày hôm nay là do mình.
Nếu mà dựa theo logic này, người có dáng dấp xinh đẹp thu hút kẻ xấu đến làm trò bại hoại, xảy ra hậu quả đều quy kết thành lỗi của người lớn lên xinh đẹp kia, vậy thì có khác gì cái lý luận nguồn gốc gây tội là do người bị hại của mấy anh hùng bàn phím trên internet ở hiện đại.
Có phải cứ lớn lên xinh đẹp là không thể ra ngoài, có phải cứ lớn lên xinh đẹp thì phải dùng khăn che kín mặt.
Cái tư duy chó má gì vậy chứ.
Tần Thanh Man cảm thấy những người có loại suy nghĩ như vậy nhất định là đầu óc có bệnh.