Trịnh Tuyết Tùng bên này vừa vặn ghi chép xong lời khai của nhân chứng cuối cùng, sau đó nhường chỗ mời Phương Minh Kiệt ngồi xuống, là đương sự chứng kiến vụ việc Tần Thanh Man đem đầu đuôi câu chuyện nói hết một lượt.
Từ chuyện Ngô Vệ Dân vô cớ khiêu khích, đến việc công an giả, lại đến chuyện công an giả bị lộ mà chó cùng rứt giậu giết người. Mấy người công an chân chính Trịnh Tuyết Tùng nhận được báo án đến thăm dò hiện trường, người nhà họ Ngô vây chặn, uy hiếp, cản trở công an phá án. Cuối cùng là việc đồng chí Trịnh An Quốc dẫn các thôn dân đồn Kháo Sơn đến hiệp trợ công an chế phục đám người nhà họ Ngô, tất cả quá trình đều được giản lược nói hết một lượt.
Thời điểm Tần Thanh Man kể lại không hề thêm thắt tô vẽ gì cả, mà cứ thế nói thẳng ra.
Nhưng như vậy càng làm cho mọi người hiểu được chuyện gì đã xảy ra một cách trực quan nhất.
Ai đúng ai sai.
Phương Minh Kiệt nghe Tần Thanh Man kể rõ xong, hỏi: "Cháu chính là đồng chí Tần Thanh Man?"
"Đúng vậy, đồng chí Phương, cháu chính là Tần Thanh Man." Tần Thanh Man thoải mái thừa nhận thân phận của mình.
"Là một vị đồng chí tốt." Vừa nãy Tần Thanh Man kể lại sự việc đã để lại cho Phương Minh Kiệt một ấn tượng sâu sắc, đồng thời cũng nhạy bén nhìn ra được năng lực của Tần Thanh Man, nghiêm túc lại có năng lực, công xã của bọn họ vừa vặn đang cần những người như vậy.
"Cảm ơn đồng chí Phương đã khích lệ."
Tần Thanh Man không do dự tiếp nhận lời khích lệ.
Phương Minh Kiệt tán thưởng nhìn Tần Thanh Man, sau đó mới nói với mấy người Trịnh An Quốc: "Dựa theo trình tự, mấy người chúng ta sẽ bỏ phiếu cho cách xử trí nhóm người nhà họ Ngô của đồng chí An Quốc và đồng chí Kinh Quốc. Nếu tất cả đều thông qua, vậy chúng ta lập tức bắt đầu tiến hành công khai đấu tố đối với người nhà họ Ngô."
"Đúng vậy, đồng chí Minh Kiệt."
Tất cả mọi người đều nhìn Phương Minh Kiệt rồi trịnh trọng gật đầu.
Nghị quyết quyết định xử trí do Trịnh An Quốc và Chu Kinh Quốc cùng ký tên, cho nên cũng cho thấy hai người phải chịu trách nhiệm tương đương với đó.
Người đầu tiên giơ tay chính là Trịnh An Quốc, tiếp theo là Chu Kinh Quốc.
Tiền Tương Dương nhìn thoáng qua Trịnh An Quốc rồi giơ tay đồng ý, Giang Nguyên Khôi trước khi giơ tay cũng nhìn thoáng qua Chu Kinh Quốc, từ ánh mắt của Tiền Tương Dương và Giang Nguyên Khôi, Tần Thanh Man lập tức rõ lập trường của hai người này là theo ai.
"Xem ra các đồng chí đều đồng ý với cách xử trí này, tôi cũng đồng ý, vậy có thể lập tức bắt đầu được rồi."
Phương Minh Kiệt là người giơ tay cuối cùng.
Có chín chức vị lớn trong công xã, hiện tại đã có năm phiếu đồng ý, cũng có nghĩa là số phiếu thông qua đã trên 50%, những người còn lại không ở đây, nghị quyết cũng vẫn có thể được thực hiện.
Mặc dù nhà ăn rất lớn, nhưng bởi vì người đứng ở đó rất nhiều, đã chật kín người từ sớm rồi.
Bên ngoài còn có rất nhiều công nhân viên trong nông trường sau khi nghe được tin tức liền chạy tới, chưa tới mười mấy phút, bên ngoài nhà ăn đã đứng đầy ắp người. Cho dù những người đến sau này không vào được trong nhà ăn, cũng không nghe được âm thanh ở trong phòng, nhưng tất cả mọi người đều không hề đi.
Bởi vì tất cả mọi người đều đang đợi, đợi kết cục sau cùng của người nhà họ Ngô.
"Đồng chí Phương Minh Kiệt, người tới bên ngoài phòng ăn ngày càng nhiều, chúng ta cũng không có cách nào khuyên người ta rời đi được. Bên ngoài lạnh lắm, trong những người tới còn có người già và trẻ nhỏ, phải làm sao bây giờ?" Chu Bang Quốc và Lưu Hoà Xương cùng đến xin chỉ thị.
"Còn có phòng họp lớn hơn nữa không?"
Phương Minh Kiệt gặp phải vấn đề khó khăn.
"Đồng chí Minh Kiệt, không có đâu, mà cho dù có cũng không chứa nổi những người chạy đến sau đó đâu, nông trường của chúng tôi có hơn 4.000 người. Phòng họp có lớn hơn nữa cũng không chứa hết được, càng huống chi cũng không có cách nào đốt nhiều than đá như vậy." Chu Bang Quốc vẫn biết rất rõ tình huống cụ thể của nông trường.
"Vậy thì nhanh chóng giải quyết thôi, không chậm trễ nữa, mọi người chúng ta đều ra ngoài, chúng ta mở đại hội tư tưởng ở bên ngoài, các đồng chí bên ngoài phải chịu lạnh, chúng ta hẳn là cũng nên giống như bọn họ."
Phương Minh Kiệt lập tức đưa ra quyết định.
"Rõ, đồng chí Minh Kiệt." Trịnh An Quốc vừa phất tay, các thôn dân của đồn Kháo Sơn lập tức mang ở nhà họ Ngô ra ngoài.
Ngô Viễn Minh cùng với hai người giả làm công an là Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc cũng bị mấy công an chân chính Lý Hoành Nghĩa áp giải ra cửa.