“Phác, phác, phác, ùng ục, ùng ục.”
Ngay tại thời điểm bốn người khẩn trương đến đầu đầy mồ hôi, thanh âm đập cánh phành phạch vang lên, một trận gió thổi qua đỉnh đầu bọn họ, hai con gà rừng bay lên trên cây cách đó không xa, trong nháy mắt một trọng lực từ bên ngoài khiến cho tuyết đọng trên cây càng không ngừng rơi xuống.
Trận mưa tuyết lưu loát rơi xuống.
Đồng thời cũng dọa mấy người Chu Hồng Hà giật mình, lông tơ toàn thân dựng thẳng, từng chỗ trên người đều nổi da gà.
“Cái tên đáng bị chém ngàn đao này, dọa bà giật mình, ta phi, phi phi.”
Thấy rõ kẻ gây tai nạn là gà rừng, Chu Hồng Hà thở phào nhẹ nhõm đồng thời nhịn không được lớn tiếng mắng chửi.
Đám người Tần Hương bị dọa sợ không nhẹ cũng mắng to theo.
Theo lời mắng này, bọn họ thả lỏng tinh thần, cũng kịp lau mồ hôi trên trán.
Nhưng bọn họ không biết cách đó không xa một con lợn rừng đang vùi đầu ăn quả hạch lại ngẩng đầu lên.
Đang ăn cơm bị quấy rầy, lợn rừng vô cùng bất mãn.
Cúi đầu, phát ra từng âm thanh uy hiếp hừ hừ, thanh âm hừ hừ lần này chính là biểu hiện bất mãn, cực kỳ bất mãn.
Trong đôi mắt nhỏ cũng tràn ngập hung tàn.
“Mẹ ơi, lợn… lợn rừng!”
Tần Hương đang mắng hăng say quay đầu đối diện thân mật với lợn rừng cách đó không xa.
Đó là một con lợn rừng khổng lồ.
Xuất phát từ bản năng, Tần Hương kêu to một tiếng sau đó co giò bỏ chạy, tại thời điểm này ai chạy nhanh người đó liền an toàn.
Âm thanh của Tần Hương kinh động đám người Chu Hồng Hà, cũng kích thích tính hung ác của lợn rừng.
Bốn chân dùng sức, lợn rừng vọt tới đám người Chu Hồng Hà.
Từ tính cách của mấy người Chu Hồng Hà mà nói, bọn họ không có khả năng cùng chung hoạn nạn, trong nháy mắt, mấy người liền phân tán thất tha thất thểu chạy trối chết bên trong lớp tuyết đọng dày, vừa chạy còn vừa kêu la cứu mạng.
Vận khí của Tần Thanh Man không tốt lắm.
Vốn cô tính kế mấy người Chu Hồng Hà, nhưng Chu Hồng Hà hết lần này tới lần khác lựa chọn hướng cô để chạy.
Tần Thanh Man trốn ở xa bất đắc dĩ chỉ có thể nhanh chóng trốn thoát.
Lợn rừng là thứ da dày thịt thô, không có súng căn bản là giải quyết không được.
“Thanh Man, Thanh Man, cứu mạng!”
Chu Hồng Hà đang chạy trối chết tinh mắt thấy được bóng Tần Thanh Man, vội vàng gọi, nhưng bà ta không biết là nhờ vào âm thanh sắc bén này, lợn rừng vốn đang truy đuổi ở một phương hướng khác quay người đuổi theo bà ta.
Chu Hồng Hà vốn định kéo Tần Thanh Man làm lá chắn, không nghĩ tới lợn rừng sẽ thay đổi phương hướng lựa chọn truy kích chính mình, nghe phía sau âm thanh chạy kịch liệt càng đến gần, sắc mặt của bà ta trong nháy mắt vô cùng trắng bệch.
Chu Hồng Hà bị dọa xanh mặt, Tần Thanh Man ở sâu trong nội tâm chửi má nó.
Cô thật sự không nghĩ sẽ cùng Chu Hồng Hà cùng nhau đối mặt với lợn rừng, dùng hết tất cả sức lực, cô cố gắng chạy về phía đường lui đã sớm nhìn thấy, vị trí kia là dốc nghiêng, dưới sườn núi vừa vặn có một vách núi nhỏ cao mấy mét, dựa theo tốc độ chạy của lợn rừng, tuyệt đối không thể dừng lại được.
Sớm biết như vậy vừa nãy cô cũng không đứng nhìn trò hề của mấy người Chu Hồng Hà làm chi.
Tần Thanh Man vô cùng hối hận, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh.
Nhưng cô dù sao cũng không phải là nguyên chủ chân chính, cô coi trọng tốc độ hồi phục của bộ thân thể này, cho dù cô dùng hết sức lực toàn thân chạy trốn, nhịp bước dưới chân cũng càng ngày càng chậm, tuyết đọng không ai dẫm qua hạn chế tốc độ chạy trốn của cô.
Chu Hồng Hà phía sau nhìn thấy thân hình Tần Thanh Man chậm lại thì mừng như điên không thôi.
Bà ta đã quen làm việc đồng áng, dọc theo dấu chân Tần Thanh Man dẫm ra càng chạy càng nhanh, cuối cùng giống như gió thổi, vượt qua Tần Thanh Man.
Người ích kỷ vĩnh viễn đều ích kỷ, vì mình, Chu Hồng Hà khi chạy qua bên cạnh Tần Thanh Man hung hăng đẩy cô một cái.
Cú đẩy này khiến Tần Thanh Man liền mất thăng bằng, trực tiếp ngã sang một bên.
Trong nháy mắt ngã xuống, Tần Thanh Man biết đã xong rồi.
Ngay khi cô cho rằng mình sẽ bị lợn rừng công kích, lợn rừng vọt tới xẹt qua cô, trực tiếp đụng vào sau lưng Chu Hồng Hà.
Kêu thảm một tiếng, Chu Hồng Hà bị lợn rừng nặng nề đụng phải mà bay ra ngoài hơn mười mét, sau khi rơi xuống đất cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Đụng bay người, lợn rừng mới hài lòng xoay người đối mặt với Tần Thanh Man vừa mới bò dậy.
Rầm rầm, đầu lợn rừng lại cúi xuống, bốn móng cũng không ngừng đào tuyết đọng dưới chân, đây là công tác chuẩn bị trước khi tấn công.
Tần Thanh Man nhìn đường lui cách đó không xa, sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi đứng lên.
Theo cô đứng lên, lợn rừng đã làm nóng người xong lần nữa vọt tới, khí thế rất mạnh, tốc độ phi thường nhanh, nhanh đến mức Tần Thanh Man chỉ có thể dùng hết toàn lực nghiêng người nhào ra ngoài.
Cú bổ nhào này, miễn cưỡng tránh được công kích của lợn rừng, lợn rừng như ngựa hoang thoát cương theo xuống dốc vọt tới.