Trong đám người nhà họ Ngô, một người lớn tuổi hơn Ngô Viễn Minh một chút cẩn thận từng li từng tí nhìn quân nhân đang canh giữ bên người Ngô Viễn Minh, hỏi: "Viễn Minh, rốt cục là cậu đã phạm phải chuyện gì vậy, hại cả nhà họ Ngô chúng ta đều bị bắt?"
Từ lúc bọn họ bị chuyển giao cho quân nhân, ông ta đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi hoảng hốt.
Nhà họ Ngô bọn họ rốt cục là như thế nào đây!
Nhẫn nhịn suốt cả buổi, ông ta rốt cuộc mị không được nữa hỏi ra miệng.
Hơn nữa nếu như nhà họ Ngô bọn họ thực sự có vấn đề, vậy thì vấn đề chắc chắn nằm ở trên người Ngô Viễn Minh.
Ngô Viễn Minh bị hỏi cũng không hiểu ra sao, ông ta chỉ là một quản lý nông trường, bình thường lạm dụng chức vụ để trộm một chút đồ dùng, đồ ăn, đồ uống, những chuyện thực sự vi phạm pháp luật ông ta căn bản không dám làm.
Nói một câu không dễ nghe, những chuyện sai ông ta làm có lẽ còn không bằng con trai Ngô Vệ Dân của ông ta.
Cho nên Ngô Vệ Dân bị hỏi liền ngây người.
Đối mặt với tất cả những ánh mắt của người nhà họ Ngô, Ngô Viễn Minh chỉ có thể chuyển ánh mắt tới trên người Kim Viện Triều ở bên cạnh, cả miệng cay đắng nói: "Là chuyện mấy người phạm phải, có đúng không?" Đây là điều duy nhất mà ông ta có thể nghĩ đến.
Kim Viện Triều không trả lời Ngô Viễn Minh, mà chỉ nhắm mắt lại.
Từ khoảnh khắc bị bắt kia trở đi, anh ta đã nghĩ hết biện pháp để chạy trốn, kết quả đều bởi vì canh chừng quá nghiêm ngặt, anh ta bị trói chặt chẽ, cái gì cũng không làm được.
"Trả lời tôi, có phải cậu đã phạm phải chuyện lớn gì hay không!"
Ngô Viễn Minh thấy Kim Viện Triều không trả lời mình, càng hoảng loạn, nhịn không được dùng sức trên người đụng vào Kim Viện Triều một phát.
"Cút."
Kim Viện Triều bị đụng phải mở to mắt lạnh lùng trừng Ngô Viễn Minh một cái.
Cái nhìn này vô cùng lạ lẫm, đâu còn cái sự cẩn thận, dè dặt từng li từng tí mỗi khi đối diện với Ngô Viễn Minh nữa chứ.
Ngô Viễn Minh đã hiểu, bản thân mình có khả năng đã bị tên này lừa cho một vố rồi, sự cam đoan lúc trước của ông ta dành cho tên nhóc này chính là bùa đòi mạng: "Con mẹ nó chứ cái thứ chết tiệt nhà mày, mày dám hại ông mày à, ông mày liều mạng với mày!"
Ngô Viễn Minh không đếm chỉ ở đến chuyện gì nữa dồn sức xô vào Kim Viện Triều.
"Ngoan ngoãn lại hết cho tôi, nếu còn không ngoan ngoãn nữa tôi sẽ nổ súng đấy." Theo đó là một loạt tiếng kéo cò súng vang lên, bất kể là những quân nhân đang canh giữ bên người mấy người Kim Viện Triều ở trên xe, hay là những quân nhân đang canh giữ ở phía dưới xe, họng súng đều nhắm vào phía trên xe.
Cả xe đều cứng nhắc cả người lại không dám động đậy nữa.
Đến cả Ngô Viễn Minh và Kim Viện Triều cũng đều thành thật.
So với được sống, ai chả sợ chết.
Một tối này đối với người nhà họ Ngô mà nói thực sự là sự giày vò, cũng là sợ hãi đến cùng cực, thời điểm cách trời sáng còn khoảng một tiếng nữa, ô tô rốt cuộc cũng đã khởi động, mấy chiếc xe tải theo sau sự chỉ huy của xe Jeep rời khỏi nông trường.
Những người ở trong nông trường vẫn luôn lưu ý đến động tĩnh ở bên này, rốt cuộc cũng mới nhẹ nhõm thở vào một hơi.
Vệ Lăng đưa người nhà họ Ngô tới nông trường lao động cải tạo phải đi qua đồn Kháo Sơn, không chỉ phải đi qua đồn Kháo Sơn mà còn đi qua sư đoàn XXX.
Từ xa xa trông thấy đồn Kháo Sơn chìm trong bóng đêm, Vệ Lăng nhịn một lúc mới khống chế được tay lái của mình, cuối cùng mang theo đội xe dần biến mất ở trên đường, đi thẳng đến nông trường lao động cải tạo. Mặt đất đọng tuyết, lộ trình bình thường chỉ đi có mấy tiếng bây giờ bọn họ phải mất cả một ngày mới đưa người tới được nông trường lao động cải tạo.
Nói chuyện với Vệ Lăng chính là một vị quân nhân có cấp bậc còn cao hơn so với Vương Thừa Bình.
Sau khi nói chuyện xong xuôi, Vệ Lăng cũng không ở lại thêm nữa, mà dẫn đội xe nhanh chóng trở về ngay.
Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc là do sư đoàn của bọn họ nhận được mệnh lệnh của cấp trên muốn trợ giúp bắt người, về phần hai người này phạm phải tội gì, sư đoàn cũng không rõ lắm, bọn họ chỉ làm việc theo lệnh mà thôi.
"Kia chính là tên nhóc chủ động chạy tới trấn thủ biên cương của nhà họ Vệ sao?"
Thiếu tướng Tống hỏi người bên cạnh.
"Đúng vậy, chính là tên nhóc đó, tên là Vệ Lăng." Người bên cạnh trả lời.