"Á!"
Cha của Tam Mộc bị dọa đến mức ôm chặt đầu ngồi xổm xuống, run rẩy cả người.
Cả đồn này có ai mà không biết đến chuyện tóc trên đầu Tần Thải Vân hiện tại còn không mọc lại được nữa chứ, chuyện này chính là do bị hai con ngỗng nhà họ Tần mổ mà ra đó.
"A…"
Cha Tam Mộc bị dọa đến mặt mày xám ngoét, quần chúng vây xem náo nhiệt cũng kinh sợ hô lên.
Lập tức thay thế trong đầu mọi người là hình ảnh cái đầu đội mũ của Tần Thải Vân, chẳng lẽ hôm nay cha Tam Mộc cũng sẽ bị mổ trọc đầu sao?!
"Đại Bạch, Tiểu Bạch." Giọng nói của Sở Sở từ phía xa kịp thời vang lên.
Hai con ngỗng bay qua cha Tam Mộc liền dừng lại, đứng tại chỗ chải chuốt lông vũ ở trên người, bộ dạng nhàn nhã, khiến mọi người vừa kinh sợ, đồng thời cũng tới trêu đùa cha Tam Mộc.
"Tôi nói này Cẩu Đản, cậu làm gì hai con ngỗng mà bị chúng nó đuổi như vậy thế."
Cha Tam Mộc vừa hay chính là chàng trai đầu tiên bị phụ huynh trong nhà gọi nhũ danh vào tối hôm qua, hôm nay lại bị ngỗng đuổi, trong nhóm người, mọi người nhịn không được lại lần nữa gọi ra nhũ danh của anh ấy.
Cẩu Đản không còn nghe thấy tiếng ngỗng đuổi theo mình nữa, mới cẩn thận dè dặt hạ cái tay ôm ở trên đầu xuống, sau đó trông thấy hai con ngỗng đang vừa nhàn nhã chải chuốt lông vũ vừa cao ngạo khinh bỉ nhìn anh ấy ở cách đó không xa.
Nuốt nuốt nước miếng, có đánh chết Cẩu Đản cũng không nói ra chuyện mình "ngứa tay" trêu ngỗng đâu.
"Cha ơi, cha làm gì Đại Bạch, Tiểu Bạch mà bị chúng nó đuổi như vậy thế?" Cẩu Đản không muốn nói đến chuyện mất mặt này, nhưng con trai anh ấy lại không tính bỏ qua cho anh ấy, Tam Mộc chạy đến thở hồng hộc rốt cục cũng đuổi tới nơi, hỏi một câu giống y như nhóm người kia hỏi cha cậu bé.
Lúc này Sở Sở cũng đuổi tới, Sở Sở năm tuổi, Tam Mộc bốn tuổi, Sở Sở năm tuổi không chỉ không chạy theo kịp Tam Mộc, mà đến cả thở dốc cũng nặng nề hơn: " Anh… anh Cẩu Đản, có phải anh sờ ngỗng nhà em không?"
Cậu biết ngỗng nhà cậu rất nóng tính.
Cẩu Đản: Anh ấy chẳng muốn trả lời vấn đề này chút nào cả.
"Ha ha ha, tôi đoán ngay ra được là cái "tay ngứa" của Cẩu Đản gây ra chuyện mà, tôi nói với mọi người nhá, Cẩu Đản không chỉ có mỗi chuyện "ngứa tay" như vậy đâu. Khi còn nhỏ Cẩu Đản cũng hay như thế lắm, thường đi sờ chó ở trong thôn, có một lần sờ phải con chó vừa mới đẻ, cuối cùng kết quả như thế nào mọi người đoán xem, ha ha ha..."
Người nói chuyện ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Thế nào nhỉ, đương nhiên là bị chó đuổi cho chạy khắp đồn rồi, nếu không phải chủ nhân của con chó chạy tới, đoán chừng trên mông của Cẩu Đản chắc chắn đã mất đi hai miếng thịt."
"Ha ha ha ha ha…"
Các thôn dân lập tức đều chỉ vào Cẩu Đản cười to.
"Còn nữa, còn nữa, Cẩu Đản khi còn bé thích lên núi lấy mật ong, lần nào cũng bị đốt cho sưng vù cả đầu, có một lần còn càng hoang đường hơn cơ, cậu ấy lại đi chọc tổ ong vò vẽ."
Vừa nhắc tới chuyện cười của Cẩu Đản, các thôn dân căn bản không dừng được miệng, người này vừa nói xong, người kia lại lập tức tiếp nối.
"Ối giời ạ chọc cả ong vò vẽ, cái này làm tôi cười chết mất, không bị đốt chết đã tính là lớn mạng rồi."
Có người cười đến suýt không thở nổi.
"Đúng vậy, ong vò vẽ thì lấy đâu ra mật, cái tổ ong còn to hơn đầu người ấy vừa bị chọc vỡ, tất cả ong vò vẽ bên trong liền lao ra. May mắn tên nhóc Cẩu Đản này vẫn còn tính là thông minh, mắt thấy không chạy thoát được khỏi đám ong vò vẽ liền nhanh chóng nhảy vào trong nước lánh nạn, lúc này mới thoát được một kiếp."
"Đây thực đúng là lớn mạng nha, ong vò vẽ mà đốt là có thể đốt chết người đấy."
"Còn không phải sao, ong vò vẽ thực sự rất độc, đôi mắt của tên nhóc Cẩu Đản này không biết lớn lên như thế nào, ngay cả cái này mà còn có thể chọc nhầm, tôi còn nghi là cậu ta cố ý đó. Tên nhóc kia mặc dù tránh thoát kiếp nạn bị ong vò vẽ đốt, nhưng cũng nuốt phải một bụng nước, suýt chút nữa thì sặc chết."
"Tại sao vậy?" Có mấy đứa trẻ choai choai chưa được trông thấy, vô cùng thắc mắc.